Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Diệp Đình sắp xếp giải phẫu đều tự mình nhìn cô ta từ lúc hôn mê đến khi hoàn thành.
Cho nên, cô ta cũng không biết Diệp Đình biết có con “Chip” tồn tại, càng không biết anh đã từng lấy “Chip” ra mà còn thêm cho cô ta con chip khác.
Lúc này cô ta được thả chẳng khác nào nhét mồi câu vào miệng Hoắc Ân, chỉ cần lão không nhịn được nhào lên đớp thì anh có thể tìm ra ngọn nguồn, bắt lão trả giá lớn.
Diệp Đình làm bộ cái gì cũng không biết, tự mình lên xe taxi.
Chỉ có một mình anh đi.
Lăng Vi từ từ đi qua duỗi tay ôm eo anh: “Ông xã……” Cô ngẩng cằm nhìn anh: “Ông xã, anh phải chú ý an toàn……”
Ánh mắt lấp lánh nhìn anh. Diệp Đình hôn lên trán cô: “Không cần lo lắng anh, an tâm chờ anh trở lại.”
“Ừ.” Lăng Vi chưa biết Diệp Đình động tay chân lên người người đàn bà kia.
Chỉ biết anh đi giao tiền mượn cơ hội kéo dài thời gian giao dịch.
Diệp Đình lái xe đi rồi.
Lăng Vi lo lắng ở thư phòng chờ tin tức.
Hiện tại đoàn người đều ở bên ngoài, chỉ có một mình cô chờ ở nhà.
Cô nghĩ lại chuyện này sợ có gì đó bại lộ.
Diệp Đình lái chiếc xe này cũng không trang bị máy nghe trộm này nọ.
Vì không muốn chọc giận bọn bắt cóc, Diệp Đình đặc biệt thành thật dựa theo mệnh lệnh của bọn bắt cóc mà lái xe đến nơi.
Thái độ của anh lúc nghe điện thoại có hơi không kiên nhẫn nhưng mà từ đầu đến cuối không phát cáu, vẫn luôn nén giận.
Bọn bắt cóc thấy trạng thái của anh rất “Bình thường”, hết thảy đều ở trong phạm vi khống chế. Lại cẩn thận dời mấy địa điểm, phát hiện không bị theo dõi, mới để anh ngừng xe ở bên cạnh ngã ba đường.
Ám ảnh chưa truyền tới tin tức tìm được Lý Thiên Mặc thì anh bên này cần phải nghĩ cách kéo dài.
Lão Nhị tới nhận tiền bắt cóc, gọi điện thoại cho anh: “Để xe đó, mày xuống xe giơ hai tay lên xoay người đi chỗ khác, đi…”
Diệp Đình nhạy bén nhìn xung quanh: “Bạn của tôi đâu?”
Lão Nhị bọn bắt cóc ngang ngược nói: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Người, tao đã an bài xong, mày để tiền đó, tao liền cho mày địa chỉ.”
“Không được!” Diệp Đình lập tức lái xe đi.
Lão Nhị bọn bắt cóc lập tức nổi giận: “*** mày, mày muốn bức ông đây giết con tin đúng không?”
Diệp Đình trấn định nói: “Tôi phải thấy người mới có thể giao tiền. Người kia chẳng liên quan gì với tôi nhưng là bạn của vợ tôi, tiền chuộc là tôi đưa, tôi không thấy người vì sao phải đưa tiền cho các người?”
“*** nó.” lão Nhị bọn bắt cóc phải gọi ngay cho lão đại nhà mình.
Đột nhiên, lại thấy Diệp Đình dừng xe, anh mở cửa xe đừng ven đường, đi tới cây cầu, sau đó có một chiếc xe tới đón anh đi rồi.
“Chuyện như thế nào vậy?” lão Nhị bọn bắt cóc còn chưa phản ứng lại.
Tên đàn em kéo tay hắn ta: “Nhị ca, Nhị ca, còn muốn tiền không?”
“Vô nghĩa! Lên...” bọn họ lái chiếc xe đen cũ nát lao tới, hai người xuống xe nhanh chóng lái taxi đi.
Trên xe tên kia nói: “Nhị ca, vừa nãy là cơ hội tốt nhất vì sao không trực tiếp trói Diệp đại thiếu gia lại? Anh ta chính là tổng giám đốc của Đỉnh phong quốc tế đấy, bắt anh ta chúng ta
muốn bao nhiêu tiền, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Lão Nhị bọn bắt cóc hung hăng đánh vào đầu tên kia: “Mày có bị ngốc không vậy? Bắt Diệp đại thiếu gia? Mày có mấy cái đầu? Lăn lộn con đường này bao nhiêu mà đòi bắt Diệp đại thiếu gia? Bắt được sao? Người ta chưa phóng cái rắm mày đã chết rồi. Trên người người ta có bao nhiêu thiết bị truy tung mày biết không? Tay này, chân này, răng, tóc đều đội vàng đấy, mày cho là người ta là người mày có thể tùy tiện chạm vào sao? *** nó! Cảnh giác một chút cho ông đây!”