Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lộc Huyền... Giảo Lâm ——”
Lăng Vi che miệng, vô cùng khiếp sợ: “Chồng à, anh đẹp trai quá đi!”
Lúc Diệp Đình nhấn enter... Lăng Vi dường như nhìn thấy xung quanh Diệp Đình lấp lánh ánh sáng ——
Anh vô cùng chói mắt!
Giang Quân gần như hít thở không thông, anh theo bản năng cầm lấy máy truyền tin, thông báo: “Lý Thiên Mặc ở Cẩm Thành, Lộc Huyền... Giảo Lâm...”
“Cái gì?” Trung tâm điều khiển lập tức tuôn trào tiếng than sợ hãi: “Điểm A, xác định là ở Giảo Lâm sao? Chắc chắn như vậy?”
“Điểm A hội báo —— chắc chắn là ở Giảo Lâm!”
Đầu kia bên trung tâm điều khiển đột nhiên tập thể trầm mặc, vài giây sau, đột nhiên lại tập thể bùng nổ: “Má ——” Tốc độ trinh sát cũng quá nhanh rồi đi? Từ lúc bọn cướp gọi điện tới chưa đến hai mươi mấy phút đã xác định ra vị trí cụ thể của con tin? Còn có thể đem phạm vi thu nhỏ lại đến khu rừng ở thị trấn Giảo Lâm?
“Các điểm chú ý! Các điểm chú ý! Lập tức hành động! Bảo đảm an toàn của người bị hại! Xuất phát ——”
Diệp Đình đẩy máy tính ra, chỉ cảm thấy từng đợt đau đầu.
Anh rất chuyên chú, đám số liệu này nhìn đơn giản, thật ra cực kỳ tốn noron não.
Tên nhóc Lý Thiên Mặc này, thật đúng là thiên tài!
“Chồng, anh đau đầu à?” Lăng Vi đau lòng tựa vào bên cạnh anh, tay ấn ấn huyệt Thái Dương cho anh: “Chồng, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Diệp Đình gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lôi Tuấn, Lôi Đình, Giang Quân đã hưng phấn đến nhảy dựng lên.
Hạ Tiểu Hy vỗ tay, kinh hô: “Mọi người đều là thiên tài —— trời ạ! Điều này sao có thể?” Chỉ bằng hai câu đối thoại, có thể truyền lại nhiều tin tức như vậy?
A, quá thông minh —— cô đời này cho dù mệt chết, cho dù nghĩ muốn nổ tung đầu cũng không phá giải được loại mật mã này!
“Thiên Mặc được cứu rồi! Chúng ta có thể cứuThiên Mặc!” Hạ Tiểu Hy kích động vừa nhảy vừa múa, cô ôm Lôi Tuấn, hôn hôn nhẹ.
Lăng Vi cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Cô kích động vươn tay ôm Diệp Đình: “Chồng ơi... Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Diệp Đình đứng dậy, vươn tay ôm cô.
Lăng Vi chôn mặt trong ngực anh, anh nâng tay, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Bây giờ trông chờ vào nhóm cứu viện, bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ cứu được Lý Thiên Mặc.”
“Ừ...” Lăng Vi gật đầu, mũi cay cay, nước mắt lại muốn chảy ra ——
Lôi Đình và Hạ Tiểu Hy ở bên cạnh đã lau nước mắt. Hoa Thiếu Kiền ôm Lôi Đình.
Lôi Tuấn vỗ vỗ lưng Hạ Tiểu Hy, lập tức ra khỏi thư phòng, hạ mệnh lệnh bí mật tìm kiếm cho tiểu tổ của Ám Ảnh!
Hai bút cùng vẽ, hẳn là có thể tìm được người nhanh hơn một chút.
Lôi Đình cũng đi theo.
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm cô, một lát sau mới nói: “Em vừa mới mang thai, đừng làm nhiệm vụ này. Em ở nhà chờ bọn anh.”
Lôi Đình nói: “Anh, em không theo làm nhiệm vụ, em có thể ở trên xe chỉ huy.”
“Cũng tốt!” Lôi Tuấn gật đầu đồng ý.
“Hành động ——” Lôi Tuấn Lôi Đình lập tức xuất phát ——
Giang Quân, Lăng Vi và Diệp Đình vẫn ở nhà chờ điện thoại của bọn cướp. Nhiệm vụ của hai người bọn họ bây giờ là ứng phó với bọn cướp, không thể để bọn cướp phát giác bọn họ đã có đột phá, hơn nữa đã bắt đầu hành động.
Lăng Vi lo lắng chờ đợi điện thoại, một lần lại một lần an ủi bảo chính mình an tâm an tâm.
Thiên Ma cậu ấy sẽ tự bảo vệ bản thân. Cậu ấy thông minh như vậy, cơ trí như vậy. Cậu ấy vậy mà ngay cả vị trí của mình cũng đoán ra được?
Vụ án bắt cóc bình thường, bình thường bọn cướp sẽ đánh ngất hoặc bịt mắt con tin rồi mới mang đi.
Cậu ấy dựa vào thông tin gì mà đoán được?
Thiên Ma thật sự quá lợi hại!
Lăng Vi nhịn không được kích động.
Cô nắm chặt tay, yên lặng cổ vũ Thiên Ma.
Thiên Ma không chỉ đoán được vị trí của mình, còn dùng mật mã thông báo cho họ.
Cậu ấy thật sự quá tuyệt vời! Nếu cậu ấy chỉ truyền mã Morse cho bọn họ thì không truyền lại được nhiều tin tức như vậy.
Chỉ có dùng mật mã hacker mới có thể tránh mọi người hoài nghi.