Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giáo sư Trần rất thích cô.
Tính cách sảng khoái của cô khiến đám đàn ông đều bái phục
Lăng Vi cũng không khách khí, vui vẻ đồng ý hôm nào đó đến viện nghiên cứu xem một chút.
Hôm sau Lăng Vi được mời tới viện nghiên cứu tham quan.
“Nơi này thật là lớn…” tòa nhà ba tầng máu bạc chạm rỗng so với tưởng tượng thì hoàn toàn khác nhau.
Thiết kế nơi này giống như một con thuyền không gian trong phim vậy.
Các sản phẩm công nghệ cao nhiều đếm không xuể.
Các loại công nghệ cao sản phẩm, đáp ứng không xuể.
Lăng Vi vừa tò mò, vừa hưng phấn.
Giống như đi vào mê cung, vòng tới vòng lui, đi vào một gian phòng thí nghiệm thử nghiệm điều khiển động cơ.
Bên trong có một cô gái xinh đẹp quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, không mấy thân thiện.
Lăng Vi vốn dĩ không muốn phản ứng cô ta nhưng mà cô gái kia cứ đâm họng súng tới.
“Hừ… cô gái kia ném bao cao su trong tay: “Dạng người gì cũng có thể vào viện nghiên cứu, đám người chúng tôi xem như uổng phí mấy năm theo học tiến sĩ rồi.”
Ôi chao, chua chưa kìa!
Tính cách của Lăng Vi như vậy chẳng thèm để ý cô ta.
Lăng Vi rất ghét người đàn bà này, hừ một tiếng: “Cũng không phải uổng phí học nhiều năm hay sao, vất vả học tập mười mấy năm còn chẳng bằng tôi vừa tốt nghiệp đại học, không còn cách nào mà… trời sinh thông minh, chỉ cần nghĩ một chút đã nghĩ ra hạng mục thiết kế được nhà nước nâng đỡ..”
Người đàn ông kia giận tái cả mặt: “Còn không phải chút động cơ thôi sao? Có gì mà khoe khoang chứ?”
Lăng Vi nói: “Chút động cơ còn chưa nghiên cứu ra được có giá đáng cho cô mắt chó khinh thường người khác?”
Người đàn bà người muốn nổi bão thì giáo sư Trần lập tức quát lên bảo cô ta ngừng lại: “Lâm Kha, Diệp phu nhân là chúng ta dùng lương cao mời về làm trợ lý, cô ấy là cấp trên của cô, sau này cô nói chuyện nhớ chú ý cho đúng mực.”
Người đàn bà kia không phục, Lăng Vi nói: “Không có gì mà phục hay không phục, ăn nói có trước có sau, ai cũng có tiến thủ trong công việc. Cô hiểu tôi chưa chắc đã hiểu, tôi hiểu cô chưa chắc đã biết làm, đạo lý này rất đơn giản, ai cũng như cô thích ghen ghét như vậy thì không tốt, tôi rất lo lắng cho tương lại của hạng mục thiết kế mới của tôi.”
Người đàn bà kia không nói nữa.
Lăng Vi cường thế nói: “Hy vọng sau này cô toàn lực phối hợp với tôi, bằng không tôi sẽ ghét bỏ, còn vô dụng nữa thì sẽ đổi trợ lý khác.”
“……”
Rốt cuộc người đàn bà kia cũng chịu thành thật, vốn dĩ giáo sư Trần chuẩn bị một chuỗi lời nói, không nghĩ tới chẳng cần dùng tới.
……
Lăng Vi cùng giáo sư Trần, Long Diệc Hân làm một thí nghiệm mô phỏng, hiểu quá khá tốt.
Ra khỏi viện nghiên cứu, Long Diệc Hân gọi cho cô: “Anh giúp em xin một kho hàng mới, em có thể để cho đám người chuyên gia Dương dọn qua đó.”
Đến kho hàng liền thấy: “Trời ơi…” thiết bị đầy đủ hơn trước kia rất nhiều, các linh kiện lạ lùng đều có.
Đám người chuyên gia Dương vô cùng cao hứng, đám người đồng lòng nghiên cứu động cơ mới.
Rất nhanh, một tháng trôi qua thì tới ngày 29.
Còn một ngày nữa là tối 30 rồi.
Lăng Vi đón Lăng Trí, Lăng Tiêu và tiểu Tony về trước thời hạn.
“Đình ca, nhà Trần Tư Uyển rất không chào đón chúng ta, chúng ta tới nhiều lần rồi cũng chưa mời vào nhà.”
Thư phòng của Diệp Đình, Lôi Tuấn vừa tức giận vừa cáu kỉnh.
Ba của Trần Tư Uyển rất cố chấp.
Mấy lần đều đuổi bọn họ về.
Lăng Vi nghĩ nghĩ, nói: “Chờ qua năm, để tiểu Đình và Thiếu Kiền qua, hai người bọn họ cứu dì Uyển ở trong nhà kho ra, chắc là sẽ nể mặt đúng không?”
Lôi Tuấn gật đầu: “Hết năm để tiểu Đình qua xem sao…”
Lôi Đình đang ăn cơm đoàn viên ở trong nhà Hoa Thiếu Kiền và người nhà của anh.
Sắc mặt Hoa Thiếu Kiền cực kì lạnh lẽo, nghiêm túc nói: “Lần này đến nhà kho, con suýt chút nữa không về được rồi, cũng may có tiểu Đình đẩy con ra, nếu không đã bị bom nổ chết rồi.”
Lôi Đình nắm tay anh, căn bản chẳng có ích gì…
Rõ ràng anh là người đẩy cô và dì Uyển ra, là ai cứu ai chứ?
Hoa Thiếu Kiền nhéo tay cô không cho cô nói chuyện.