Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mặc dù không nhìn thấy phía trước, nhưng anh ta vọt ra khỏi đống khói đen kia dựa vào trí nhớ và trực giác của mình, lúc xe chạy ra khỏi, còn không bị mất dầu vết!
Chiếc xe Jeep của Trần Tư Uyển ở ngay ở phía trước, hơn nữa cách càng ngày càng gần!
“Chồng ơi, anh thật là lợi hại!” Lôi Đình cực kỳ vui vẻ, trời sinh chồng cô đã mang theo radar sao?
Cô ấy nghiêng người, hôn thật mạnh lên má anh ta, đôi mắt của Hoa Thiểu Kiền sáng lên, càng chuyên chú nhìn phía trước.
“Pằng pằng pàng ——” một băng đạn bắn tới cửa sổ phía trước. May mà chiếc xe jeep của bọn họ đã được cải tiến, có thể chống đạn.
Năng lực đi trên địa hình hiểm trở cực mạnh, nhưng lại không dễ kiểm soát.
Hoa Thiểu Kiền lái rất khá, thông thạo, dáng vẻ tự tin lúc lái xe, đặc biệt cuốn hút, đặc biệt nam tính.
Rất nhanh, chiếc xe Jeep của bọn họ, đuổi kịp chiếc xe Jeep của Trần Tư Uyển.
Bọn họ ép bà ấy dừng xe ở trong một con hẻm nhỏ, Trần Tư Uyển kêu la như sấm!
Bà ấy nhảy từ trên xe xuống, đi về phía bọn họ, đạp mạnh vào trên thân chiếc xe Jeep của bọn họ!
Lửa giận kia ——
Quá lớn!
Lôi Đình cười nói: “Dì này, thật là khốc.”
Trong bóng đêm u tối, không nhìn thấy rõ dáng vẻ người đối diện, Lôi Đình xuống xe, nhìn thấy Trần Tư Uyển giơ súng lên, chĩa về phía đầu cô ấy, Lôi Đình nhìn thấy đại khái dáng vẻ của Trần Tư Uyển, đúng là bà ấy, nhưng trời quá tối, không thấy nhìn rõ dáng vẻ cụ thể.
Chỉ thấy... trên mặt Trần Tư Uyển, có hai vết sẹo rất dài!
Một cái từ chân mày đến lỗ tai, khác một cái, từ khóe miệng dọc xuống cằm.
Lôi Đình kinh sợ!
Người phụn nữ này đã từng phong hoa tuyệt đại...
Nhưng bây giờ...
Lôi Đình cầm một sợi dây chuyền ra nói: “Cháu là cháu ngoại của Diệp Khanh. Cháu là Lôi Đình, đây là chồng cháu, Hoa Thiểu Kiền.”
“A Khanh?”
Trần Tư Uyển đoạt lấy sợi dây chuyền trong tay cô ấy, một chùm ánh sáng chiếu thẳng vào trên mặt Lôi Đình, Lôi Đình híp mắt, nhưng không ngăn cản.
Trần Tư Uyển cẩn thận quan sát Lôi Đình: “Gật đầu, bây giờ dì đang phải đuổi theo bản thảo, ở quanh khu vực này, các cháu chờ dì ở đây.”
Lôi Đình lại nói: “Cháu đi cùng với dì.”
Trần Tư Uyển lạnh giọng cứng rắn nói: “Đừng theo dì, dì bận rộn rất nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến các cháu đâu!”
Bà ấy nói xong, cầm máy ảnh, nhấc chân chạy.
Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền lập tức đuổi theo.
Trần Tư Uyển chạy rất nhanh, giống như đang tránh đạnh, hết tránh bên trái lại tránh bên phải.
Viên đạn kia như đi vòng qua người bà ấy, Lôi Đình cảm thấy cực kỳ rung động!
Thành thật mà nói, cô ấy tham gia huấn luyện từ rất lâu rồi, đã làm rất nhiều nhiệm vụ vào sinh ra tử, nhưng cũng không có được sự dũng mãnh như của bà ấy... Lại dám liều mạng chui đầu vào bão đạn!
Hoa Thiểu Kiền cũng cả kinh trợn mắt nhìn bà ấy, tuy nhiên anh ta cũng có thể hiểu được, dù sao bà ấy cũng đã ở đây rất nhiều năm rồi. Bà ấy cũng cực kỳ quen thuộc với mỗi một tấc đất ở đây.
Chỗ nào có thể giấu người, chỗ nào có thể phục kích, bà ấy biết rất rõ!
Hai người chạy theo bà ấy, mặc dù tiếng súng “Pằng pằng pằng” ở bên tai, nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm(*), vấn đề không lớn.
(*)Hữu kinh vô hiểm: cókinhngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguyhiểm
Hoa Thiểu Kiền bảo vệ ở sau lưng Lôi Đình, dùng thân thể ngăn đường đạn bắn lén thay cô.
Anh ta rất sợ, viên đạn nào không có mắt bắn trúng vợ mình!
“Trốn vào trong cái nhà kia! Dì đi chụp bức ảnh, rồi trở lại —— “
Trần Tư Uyển chạy ra ngoài, Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền giơ súng lên, che chở cho bà ấy.