Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong bức tranh này có tâm hồn của anh. Có tình yêu sâu đậm như đại dương mênh mông của anh.
Hoa Thiếu Kiền về đến nhà, phóng to giấy hôn thú, đóng khung để trong phòng khách!
Ba mẹ, ông nội và em họ anh nhìn mặt nhau, rối rít cười lên.
Mẹ Hoa che miệng cười, thấp giọng nói với lão gia tử: “Ba. Ba bảo con đi tạo trở ngại cho hai đứa nó, con cũng làm theo lời ba rồi. Hôm đó cô gái ấy thật làm con giật cả mình. Sao con cảm thấy lần đổ dầu vào lửa này hiệu quả ngược rồi? Ba được xem là người tốt… Đáng tiếc, mẹ chồng này bị con dâu tốt mình hận!”
Lão gia tử bĩu môi: “Hận thì hận, con cũng sẽ không thiếu miếng thịt! Con nhìn đi, không phải bây giờ hai đứa nó vô cùng tốt sao? Hôn thú cũng lấy rồi! Nếu con không làm khó, với tính tình mạnh mẽ của cô gái kia, không chừng phải kéo dài tới sang năm, còn chưa chắc sẽ gả vào nhà chúng ta nữa. Tính cách đứa nhỏ này quá kiên trì, không kích thích, cô bé sẽ không dễ dàng nhìn thấu tình cảm của Thiếu Kiền dành cho nó. Ánh mắt Thiếu Kiền cũng không tệ, nó thích cô gái này, quả thật có lý do của nó.”
“Haiz…” Mẹ Hoa thở dài: “Đáng tiếc, sau này mẹ chồng ác độc này khó xử rồi. Hơn nữa hai đứa đi Ekul… nguy hiểm bao nhiêu? Ba yên tâm thật sao?”
Lão gia tử không để bụng: “Bản lĩnh của cô gái kia, cũng không phải con có thể tưởng tượng được. Cô gái kia rất lợi hại. Hơn nữa, Thiếu Kiền nhà chúng ta cũng không phải kẻ vô dụng! Nói không chừng khi hai đứa trở về, chúng ta còn có hai đứa cháu. Ha ha ha ——”
Biên giới Ekul, Lôi Đình cải trang cho Hoa Thiếu Kiền như một tên du côn, cô lại ăn mặc như em gái to con.
Cô níu lấy cổ áo Hoa Thiếu Kiền: “Con chúng ta sẽ theo họ em thật sao?”
Côn đồ Hoa Thiếu Kiền ngậm điếu thuốc: “phù ——”, anh thổi khói lên mặt cô: “Tùy em. Em vui, gia liền vui.”
Lôi Đình nhai kẹo cao su, bĩu môi: “Chờ tâm tình bà đây tốt sẽ sinh một cặp sinh đôi như chị dâu! Nếu không mang thai được, bà đây sinh một đứa con trai trước, lại sinh một đứa con gái, sau đó cho tên tiểu tử thúi kia theo họ em! Ừm… con gái có thể theo họ anh, còn con trai theo họ em.”
Hoa Thiếu Kiền ném tàn thuốc trong chân, lấy chân nghiền nát, ôm cô vào trong ngực: “Muốn một cặp? Vậy còn không mau làm việc.”
Nói xong liền mạnh mẽ ôm cô vào trong xe.
Trong xe Jeep ướt át. Một lát sau, hơi nóng trong xe phủ lên cửa sổ, tay cô in lên cửa kính, tạo ra dấu tay dính đầy mồ hôi.
Cô ngồi trên đùi anh, anh hôn sâu hình xăm trên lưng cô… Cô gái này quá khó điều khiển, nhưng anh rốt cuộc đi theo bước chân cô, cũng cố gắng đi trước đầu cô, che mưa che gió cho cô.
Anh nguyện ý dùng thân thể mình ngăn cản gió lạnh cho cô, anh nguyện ý dùng tất cả của mình đổi lấy sự bình an và vui vẻ cho cô.
Hoa Thiếu Kiền xưa nay không biết, thì ra tình yêu có thể làm người ta điên cuồng.
Yêu sâu đậm hay nông cạn không liên quan tới thời gian yêu nhau.
Yêu là một thứ thần kỳ làm người ta mê muội, hãm sâu vào trong đó, lại không cách nào tự kiềm chế.
“Mục tiêu xuất hiện. Trạng thái phòng ngự!”
Lăng Vi dựa vào Diệp Đình cười cười, hai người này… Đúng là một đôi oan gia vui vẻ!
Lúc này, Long Diệc Hân đột nhiên gọi tới: “Tiểu Vi, mau tới nhà kho!”