Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh vẽ một người đàn ông đang hôn lưng cô…
Người đàn ông trong bức tranh chính là bản thân Hoa Thiếu Kiền.
Nét vẽ tỉ mỉ tinh tế làm Lôi Đình bật khóc.
Trong bức tranh, ánh mắt anh ôn nhu nhìn chăm chú vết thương trên lưng cô.
Nó đánh vào thị giác khiến Lôi Đình không khỏi run rẩy.
Anh thật sự vẽ quá đẹp, không biết sao anh có thể vẽ hình chính anh trên lưng cô.
Môi anh ngay trên vết sẹo hình trăng lưỡi liềm của cô…
Anh trong bức tranh… đang thâm tình nhìn vết thương của cô, môi anh nở nụ cười, hôn lưng cô, tràn đầy nhu tình.
Vết thương khác trên lưng cô, anh vẽ thành đóa sen nhỏ, đình đình ngọc lập*.
(*) Tươi đẹp như ngọc.
Nước mắt Lôi Đình không ngừng rơi xuống.
Cô cúi đầu vùi mặt vào trong khuỷu tay. Tận lực đè nén, không chịu phát ra âm thanh.
Ngón tay anh mang theo dòng điện dính chút thuốc màu tinh tế phác họa trên lưng cô. Cô hơi ngứa, không khỏi run rẩy.
“Sao thế?” Anh dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô. Nước mắt cô chảy ra ngoài như nước.
Lại rút mấy miếng khăn giấy lau nước mũi cho cô.
Lôi Đình hít mũi nói: “Em muốn đi xăm hình.” Quá đẹp, cô phải xăm nó lên người.
Hoa Thiến Kiền hôn lên lưng cô: “Không cần xăm, rất đau. Nếu em thích, sau này mỗi ngày chồng đều vẽ cho em.”
Lôi Đình lập tức vùi vào ngực anh khóc, anh nói “Chồng”…
Anh đã xem chính anh là chồng cô?
“Sao thế? Hôm nay bị gì?” Anh nâng mặt cô, hôn khóe mắt cô, hôn tất cả nước mắt của cô vào miệng, mặn mặn, chát chát, đắng đắng như trong lòng anh.
Lôi Đình đột nhiên cắn chặt răng, nói: “Mệt quá, muốn nghỉ ngơi…”
Tay Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt cứng đờ, biểu tình trên mặt cũng biến hóa khôn lường.
Thông minh như lập tức hiểu ý trong câu này của cô: “Em đây là… muốn… chia tay với anh?”
Chia, tay… hai chữa này như dao cắt tim anh, anh nói ra cũng cảm thấy sắp hít thở không thông!
Lôi Đình cầm khăn lấy lau nước mũi, nói: “Thật ra cũng không thể nói là chia tay, bởi vì em và anh chưa từng chân chính bắt đầu. Em theo đuổi anh là vì anh Đình nói ai theo đuổi được anh thì có thể lấy 5 triệu, gần đây em quá thiếu tiền… Xin lỗi, đùa giỡn tình cảm của anh.”
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, nhìn chằm chằm!
Trong mắt anh nổi lên lửa giận!
“Lôi Đình!” Anh muốn đưa tay lắc cô: “Em cho là anh sẽ tin? Hoa Thiếu Kiền anh cũng không phải kẻ ngốc! Chẳng lẽ em đối với anh là thật hay giả, anh còn không phân biệt được sao?”
Lôi Đình chợt dừng khóc.
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô chằm chằm, thiên ngôn vạn ngữ đều tụ ở đáy mắt! Bão táp trong mắt anh dần rút đi.
“Anh biết em không phải người như vậy.” Ngón tay anh vuốt mặt cô, thuốc máu trên tay anh lập tức dính đầy mặt cô.
“Thành mèo nhỏ rồi.”
Lôi Đình nhìn gò má mình trong gương, quả thật… rất xấu!
Cô cười ra tiếng.
Hoa Thiếu Kiền nâng cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Anh kề sát cô, giọng trầm thấp nghiêm túc hỏi cô: “Hôm nay em sao thế? Có phải người nhà anh tìm em nói gì không?”
Nước mắt Lôi Đình lại rơi xuống. Cô thành thực gật đầu…
Cô không muốn có hiểu lầm gì với anh, cho dù sau này không có kết quả tốt, cô cũng không thể ngậm oan ức chết đi như vậy.
Cô khóc thút thít, ngập ngừng nói: “Mẹ anh tới tìm em, bà ấy nói người nhà anh không ghét em, nhưng mà, nếu em gả cho anh, em phải ở nhà giúp chồng dạy con, không được ra ngoài bôn ba cực khổ. Bà ấy nói em đừng làm lỡ anh.”
Cô bĩu môi, chờ anh quyết định. Thật ra cô… rất muốn xem xem anh sẽ xử lý thế nào.