Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Đình chỉnh trang lại quần áo, xấu hổ muốn chết...
Cô ấy vừa tắm xong, sắc mặt vốn hồng hào trơn mịn, nhưng bây giờ lại giống như quả cà chua.
Hoa Thiểu Kiền làm ra vẻ lơ đãng “Khụ “, giống muốn như nói: “Anh không nhìn thấy gì cả.”
Anh ta đứng lên từ trên ghế salon, cầm bó hoa đi tới bên cạnh cô ấy nói: “Lúc anh tới gõ cửa, dì nói, em đang ở trong phòng, bà ấy bảo anh cứ vào đây chờ em...”
Lôi Đình xấu hổ, buổi trưa hôm nay lúc đến biệt thự, cô và Hoa Thiểu Kiền ôm hôn nhau ở trong phòng khách, bị dì cô ấy bắt gặp...”Khụ ——” bây giờ dì cô ấy thấy anh ta tới, lại trực tiếp mời anh ta vào phòng ngủ của cô ấy...
Lôi Đình cắn môi, đếm số bông hoa hồng trong tay anh ta: “21 bông nha?” Hì hì... Con số này rất đẹp.
Yêu em?
Cô ấy thích... khóe miệng nở nụ cười, trái tim dần cảm thấy ấm áp...
“Không tệ lắm, còn biết mua hoa...”
Lôi Đình vểnh môi, nở nụ cười ngọt ngào.
Cô nghe thấy anh ta nói: “Trợ lý a Bố của anh đã liệt kê một danh sách.”
Anh ta vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy. Lôi Đình nhận lấy xem, thiếu chút nữa là hộc máu. Bạn trai tốt phải biết: “Mua hoa, đi xem phim, cùng bước đi trong tuyết... Ngâm suối nước nóng...”
Che mặt... Ha ha ha, ngâm suối nước nóng...
Sao cái bảng danh sách này nhìn quen quen? Hình như lúc cô ta giúp cho anh Đình và chị dâu cũng đưa ra cái ý tưởng này.
Lôi Đình ngượng ngùng che mặt, cười khan.
Hoa Thiểu Kiền chăm chú nhìn cô ấy, hỏi: “Em đang nghĩ đến cái gì? Mà sao lại vui vẻ đến vậy?”
Lôi Đình nín cười, nói: “Nên tăng lương cho a Bố!”
Cứ theo cái danh sách liệt kê này của a Bố, không cần cô ấy đẩy ngã anh ta... Chính anh ta cũng sẽ tự động nhảy vào trong bát của cô.
Hoa Thiểu Kiền nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu nói: “Có đạo lý...”
Lôi Đình nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc kia của anh ta, cười đến đặc biệt xinh đẹp.
Hoa Thiểu Kiền chăm chú nhìn cô ấy.
Cô ấy vừa mới tắm xong, làn da sáng bóng, mắt ngọc mày ngài... Đặc biệt quyến rũ.
Cô ấy vui vẻ ôm hoa vào trong ngực, kề gần bên mũi ngửi hương hoa: “Thật là thơm.”
Mái tóc của cô ấy vẫn còn đang ướt, giọt nước trên tóc chảy xuống theo ngọn tóc, rơi xuống bông hoa hồng: “Ai nha, ướt mất rồi.”
Cô ấy vội vàng vẩy tóc, vô tình, vẩy giọt nước lên trên mặt anh...
囧...
Cô ấy vội vàng giơ tay lên lau nước trên mặt cho anh ta, Anh ta nắm lấy tay nhỏ của cô, nói: “Mau sấy tóc khô đi.”
Trời lạnh thế này, để tóc ướt sẽ dễ bị cảm lạnh. Anh ta muốn nói thêm nửa câu sau, nhưng lại xấu hổ không thể nói ra lời.
Lôi Đình đi lấy máy sấy tóc.
Anh ta đi tới hỏi cô: “Anh tới giúp em?”
Vừa nói vừa đưa tay ra nhận lấy chiếc máy sấy tóc.
Lôi Đình vội vàng xua xua tay: “Không cần không cần. Anh cứ ngồi đi.”
Cô đẩy anh ta ngồi xuống trên ghế sa lon, còn mình thì đi tới bàn trang điểm sấy tóc.
Hoa Thiểu Kiền sợ cô ấy lúng túng, nên thành thành thật thật ngồi nhìn cô ấy, càng nhìn, ánh mắt càng si...
Mái tóc của cô rất dài, đen bóng, vừa dài vừa thẳng, giống như thác đổ... khuôn mặt nhỏ tinh tế lớn chừng bàn tay, vừa mới tắm xong, trong mắt còn phủ lớp sương mù. Khuôn mắt phấn nộn, mắt hạnh hàm xuân, đôi môi anh đào hơi cong lên, chóp mũi hồng hồng xinh xắn, bởi vì áo choàng tắm ướt, nên cô ấy hơi lạnh?
“ Em có lạnh không?”
“Không sao đâu, sẽ tốt thôi.” Cô giơ tay lên hất tóc, hất hất... giống như đang cào vào trái tim anh ta.
Cái áo ngủ kia của cô ấy... rất mỏng, phần lưng và vạt áo trước đều bị ướt đẫm... che cũng không che giấu được dáng vẻ lả lướt của cô. Huống chi, lúc trước anh ta đã nhìn thấy tất cả, còn giúp cô lau qua người...
Hoa Thiểu Kiền hít thật sâu, anh ta đặc biệt bội phục định lực của mình.
Nếu đổi lại là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ không kịp chờ đợi mà nhào tới, hung hăng đè cô, ăn cô vào bụng!