Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đúng rồi! Từ sau lần đó, đãi ngộ của chi nhánh công ty bọn họ đã cao lên rõ rệt!
Có thể đây đều là công lao của phu nhân——
Ai ôi... Bồ Tát sống!
“ Chúc mừng chúc mừng —— Phu nhân —— “
“Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng tiên sinh phu nhân! Chúc hai người bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!”
Đám ký giả truyền thông, hưng phấn đến mức đôi mắt cũng trở nên xanh biếc——
Chương trình yêu đương này, ngọt đến rụng cả răng người ta!
Bầu không khí bị đẩy lên đến điểm cao nhất.
Sau đó, chương trình khiêu vũ bắt đầu.
Bây giờ Lăng Vi không dám khiêu vũ, vì vậy trước khi rời sân khấu, Diệp Đình cũng đặc biệt tiêu sái phất tay đi.
Ý là: Vợ tôi ở đâu, tôi ở đấy. Xin lỗi, các vị cứ từ từ chơi, anh đây phải về nhà với vợ, không tiếp các vị được...
Trở lại biệt thự, trong lòng Lăng Vi ngọt như uống mật.
Quá hạnh phúc! Đây có phải là sự thật hay không? Đến hít thở không khí cô cũng thấy ngọt.
Cô ôm anh, ngọt ngào mật ôm hôn anh, một lần lại một lần, anh vuốt ve cô nói: “Vợ ơi, từ sau khi em mang thai, da thịt càng ngày càng nhẵn nhụi...”
Làm cho anh yêu thích không nỡ buông tay...
Lăng Vi cười nói: “Bởi vì tay anh ít kén đi.”
Anh lại cười nói: “Chủ yếu là bởi vì em mang thai đôi...”
“Hả? Cái gì?”
Lăng Vi khó tin!
Cô vuốt ve bụng mình—— trời ơi! Khó trách bây giờ cô giống như bị “Hạ Tiểu Hi” nhập thân... lúc nào cũng cảm thấy đói, đến mức chỉ hận không thể gặm cả cửa.
Nữ đầu bếp nhìn thấy cô cũng cảm thấy kinh ngạc, mỗi lần nhìn cô ăn gì đó, nữ đầu bếp đều lo lắng cô sẽ nuốt luôn cả cái đĩa!
Thì ra là sinh đôi!
Ngao —— “Chồng mau đỡ em đi, em muốn ngất xỉu...”
“Yên tâm, chồng vẫn luôn vòng tay qua người em.” Diệp Đình muốn bật cười, cái dáng vẻ này của cô... rất đáng yêu.
Diệp Đình kéo cô vào phòng bếp, lấy mứt quả cho cô ăn.
Anh đã ra lệnh cho đội quân ngầm tìm ra người phụ nữ viết thư đó xin bài thuốc bí truyền.
Lúc đội quân ngầm tìm được người phụ nữ kia, đã thật sự chứng minh tình huống của người phụ nữ kia cũng giống với tiểu Vi, đều có thành tử cung mỏng, lại mang thai đôi, sau đó, người ta uống thuốc bắc điều dưỡng, đã giữ được con.
Đây chính là vòng tuần hoàn nhân quả...
Nếu lúc ấy anh không quyên tặng tiền, chắc cũng không nhận được hồi báo tốt thế này... Vì vậy, người sống trên thế giới này, phải làm hết khả năng của mình. Đừng thấy việc từ thiện nhỏ bé mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà nghĩ rằng không sao.
Lăng Vi cực kỳ vui vẻ, cô muốn ca hát, giai điệu của bài hát “Ngôi sao nhỏ” nhanh chóng cuất hiện: “Anh chính là ngôi sao nhỏ của em. Treo lơ lửng tỏa sáng trên bầu trời. Em đã quyết định muốn yêu anh, sẽ không dễ dàng buông tay.”
Diệp Đình ôm cô, dịu dàng hôn cô...
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cắt đứt lời bài hát, Lôi Đình khóc lóc hỏi Lăng Vi: “Chị dâu! Tại sao lúc trước chị ngã nhào vào lòng anh Đình?”
Lăng Vi cầm điện thoại di động ra xa, nhìn số điện thoại, đúng là Lôi Đình... con nhóc này bị sao vậy? Sao tự dưng lại hỏi vấn đề riêng tư này.
Lăng Vi lúng túng mỉm cười với Diệp Đình, đưa tay đẩy anh ra khỏi phòng bếp...”Sao vậy? Em muốn đẩy ngã ai? Hoa Thiểu Kiền?”
“Vâng!” Lôi Đình nói chữ “Vâng” này như chém đinh chặt sắt!
Lăng Vi nói: “Chị và anh em đã trải qua rất nhiều trắc trở...” Nghĩ đến cái tháng đẫm máu kia...”Tuy nhiên, đúng là chị đã đẩy ngã anh em, hừ hừ hừ...”
Ngày đó, vết thương ở chân của cô đã hoàn toàn lành lặn, đến sinh nhật của Diệp Đình, rồi cô hát bài hát chúc mừng sinh nhật, rồi đủ các lần tán tỉnh, ha ha... nghĩ đến đây cô lại bật cười.
Lôi Đình nóng nảy hỏi: “Chị dâu, rốt cuộc là chị có nói cho em không?”
Lăng Vi “ Hừ “: “Đần!”
Còn nói: “Em thật sụ đã nghĩ kỹ muốn ở cùng một chỗ với anh ta?”
Lôi Đình giơ tay lên trời thề: “Vâng! Không phải là anh ấy thì không lấy chồng!”
“Người kia cũng không phải là em sẽ không lập gia đình sao?”
Lôi Đình cười cực kỳ tự tin: “Đó là đương nhiên!”
Lăng Vi vỗ tay tỏ vẻ vui mừng: “Vậy lại chẳng quá đơn giản rồi sao, em lột sạch, đứng ở trước mặt anh ta, nhìn xem anh ta kích động hay không kích động!”
“Phốc ——” Lôi Đình run run: “Chị dâu, bạo lực như vậy, có tốt không?”
Lăng Vi nói như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn!”
“Được rồi... Chị dâu, chị cứ chờ thiệp mừng của em đi...”