Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tiểu Hi hít hít mũi, tỏ ý: “Bây giờ biết cũng đã muộn rồi, chờ qua kỳ nghỉ nguyên đán, anh ấy muốn kéo mình đi lĩnh chứng, mình còn không biết mẹ mình có đồng ý hay không.”
Lăng Vi cầm dưa hấu, cười lên: “Dì chỉ mong gả cậu đi thôi… Cậu đừng lo, ha ha —— không chừng dì vui vẻ biết bao đâu! Rốt cuộc có người lấy con gái ngốc nghếch của tôi rồi!”
Hạ Tiểu Hi cắn răng chống nạnh, muốn cắn cô: “Mẹ mình không nỡ gả mình đi đâu, nếu mình kết hôn rồi, ai ở cùng mẹ?”
Lôi Tuấn đứng sau lưng cô, cúi người nói bên tai cô: “Đến lúc đó có thể đón mẹ, chúng ta ở chung. Cũng không phải nhà anh không có đủ chỗ.”
“A ——” Hạ Tiểu Hi quay đầu, bị dọa giật mình: “Anh tới hồi nào?” Anh nghe bao nhiêu rồi?
Lôi Tuấn cười tà mị: “Anh đứng đây từ đầu đến giờ…”
“Phốc ——” Tên này đều nghe hết?
Hạ Tiểu Hi lúng túng đỏ mặt, Lôi Tuấn hừ một tiếng: “Phụ nữ đã lập gia đình nói chuyện phiếm lại đáng sợ như vậy…” Cảm thán lại đồng tình với anh Đình, chị em thân mật đều đàm luận vấn đề này?
Anh giơ tay nâng mặt Hạ Tiểu Hi: “Vậy là em không thích lâu? Không thích sức lực hay không thích tốc độ?”
“Ách… Cái đó cái đó…” Vẻ mặt Hạ Tiểu Hi đau khổ, nhét dĩa trái cây vào trong tay anh, sau đó toét miệng cười: “Chồng… Xin lấy giúp em chút trái cây, phải thêm nhiều quả, ít chanh…”
Lôi Tuấn nghẹn họng, thẳng người, bưng dĩa trái cây đi lấy.
“Ai u!” Lăng Vi rất kinh ngạc: “Mới vài ngày, Lôi Tuấn đã bị cậu trị đến ngoan ngoãn nghe lời rồi? Ai nói cậu ngốc ngếch? Cậu rất khôn khéo nha Tiểu Hi.”
Hạ Tiểu Hi chu miệng, trợn trắng mắt: “Đừng khen mình… Là Lôi Tuấn nói với mình, anh ấy nói lát nữa về khi anh ấy không nhịn được khi dễ mình, sẽ cho mình nũng nịu đáng yêu sai bảo anh ấy làm việc…”
“Ha ha…” Lăng Vi cười lớn: “Aiya, Nhị Tuấn chúng ta đúng là chồng tốt quốc dân, không tệ không tệ. Mình nể phục hai người.”
Trên khán đài, người chủ trị cuộc họp thuòng niên nói sơ bộ xong, kích động tuyên bố: “Cuộc họp thường niên của Tập đoàn Đỉnh Phong Quốc Tế chính thức bắt đầu! Xin mời người gây dưng kiêm Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế —— Diệp Đình tiên sinh khui rượu vang, đọc diễn văn cho chúng ta!”
Một khắc Diệp Đình bước lên đài, tất cả mọi người bên dưới rối rít ngẩng đầu, dời tầm mắt lên người anh.
Tiếng nghị luận vốn náo nhiệt trong nháy mắt bị đè xuống, âm nhạc êm ái, che đậy tiếng hít thở của mọi người. Gương mặt Diệp Đình tuấn tú nghiêm túc, lộ ra tia lạnh lùng không gần gũi, còn có tia cao ngạo trong mắt. Trên khuôn mặt anh tuấn cao quý của anh, mắt phượng tối đen như mực, sắc bén, vô cùng có lực uy hiếp.
Anh chậm rãi đi lên khán đài, dáng người cao ngất đứng giữa khán đài. Áo sơ mi trắng, tây trang đen, tôn dáng người anh cực kỳ thon dài khỏe đẹp.
Tròng mắt đen sắc bén của anh liếc nhìn bên dưới, tiếng hít thở bên dưới ngừng lại.
Trên mặt anh lộ ra khí chất hoa lệ sang trọng khó che giấu, tuấn mỹ bức người!
Diệp Đình nói gì, Lăng Vi căn bản không nghe vào, chỉ cảm thấy trái tim bị anh trêu ghẹo mà đập loạn.