Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đến chỗ bọn họ…” Đám người A lái xe tới bến tàu Đạt Thái, lúc chạm mặt người tiếp ứng A Nô đã là 3 giờ sáng.
“Đi theo tôi.” A Nô dẫn bọn họ lên chiếc thuyền câu cũ nát.
Chiếc thuyền này cùng ba chiếc thuyền bên cạnh là hang ổ bán ma túy nhỏ.
A và A Nô đỡ “Lăng Vi” đi vào khoang thuyền. A Nô vừa đen vừa gầy, ánh mắt đục ngầu, lúc đi giống như con sói.
Anh ta ngoắc ngoắc phía sau: “Mau lên đây.”
Những người khác đang nghỉ dưỡng sức, A ném “Lăng Vi” vào trong khoang thuyền, mở máy truyền tin, báo cáo lên trên: “Lão đại, chúng tôi tụ họp với A Nô ở Đạt Thái, xin chỉ thị tiếp theo.”
“Làm theo kế hoạch, bắt Diệp Đình đóng tiền chuộc!”
“Dạ! Lão đại!” Vừa dứt lời, đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cảnh sát chói tai ——
“Xảy ra chuyện gì? Các người bị theo dõi sao?” A Nô giận không thôi!
A nói: “Chắc không có, lúc tới đây, chúng tôi vô cùng chú ý, hẳn không bị theo dõi.”
A Nô lén lén lút lút thò đầu nhìn ra ngoài, tiếng còi xe cảnh sát chợt ngừng, chỉ thấy một tên cướp chạy về phía này, mấy cảnh sát nhanh chóng đuổi theo sau.
Khi A nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy tên cướp đó nhảy lên thuyền bên cạnh bọn họ!
Mẹ nó —— Có cần xui xẻo vậy không? Sao tên cướp kia lại nhảy lên đó? Bến tàu có nhiều thường anh ta không trốn, sao phải trốn trên thuyền cạnh bọn họ?
“Mau giấu cô ta đi!”
A Nô lật tấm ván trên khoang thuyền: “Mau đưa cô ta vào đây!”
Mọi người vội nâng “Lăng Vi” lên, nhét vào đó. Thuyền đánh bắt như bọn họ trước sau đều thông thoáng, căn bản không có cửa.
“Mau nằm xuống ngủ ——” A thấp giọng ra lệnh, tất cả mọi người đều nằm lên ghế trên khoang thuyền, nhắm mắt, che mặt, giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân của cảnh sát ngày càng gần: “Đội trưởng! Tôi thấy người kia chạy đến gần đây.”
“Lục soát!” Giọng Giang Quân lạnh lùng trầm thấp, đi chậm rãi trong khoang thuyền.
Trương Tư Minh hít hít mũi: “Trong khoang thuyền này có mùi gì?”
Tóc gáy cả người A đều dựng đứng lên, cô ta lắng tay nghe, chỉ một lát sau, tiếng bước chân của cảnh sát đi qua bọn họ: “Đội trưởng! Anh ta ở đó!”
“Mau đuổi theo ——”
Sau khi cảnh sát đi, A nhảy cỡn lên, lật tấm ván: “Không thể ở đây, đi mau ——”
“Đi đâu? Không phải chúng ta đã bàn xong, phải ở đây đòi tiền chuộc sao? Chúng ta vẫn xin phép lão đại trước chứ?”
“Đúng nha, chị A, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đúng vậy, xảy ra chuyện, chúng ta không chịu trách nhiệm nổi.”
A híp mắt, mở máy truyền tin: “Lão đại, vừa rồi cảnh sát đã tới khoang thuyền chúng ta. Mặc dù không phát hiện người chúng ta bắt, nhưng e là mùi trong khoang thuyền chúng ta sẽ làm cảnh sát hoài nghi, nếu không nhanh chóng đổi địa điểm, chúng ta sẽ bại lộ.”
“Ừ, lập tức rút lui! Gần bến tàu Đạt Thái có một nhà dân cư là hang ổ của chúng ta, bảo A Nô dẫn các người đi.”
A lập tức giao máy truyền tin cho A Nô, A Nô nghe chỉ thị, dẫn bọn họ đến dân cư gần đó.
Sau khi bọn họ đi, Giang Phân nhắn tin cho Diệp Đình: “Kế hoạch gài bẫy A hoàn thành, tiếp theo tới anh.”