Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một đầu khác, thuộc hạ Sa Khôn ẩn trong bóng tối báo cáo: “Diệp Đình đã mắc câu. A cải trang thành Bạch Lộ đi qua đi lại Diệp gia hai lần, không bị nhận ra. Nội bộ Đỉnh Phong xuất hiện nguy cơ, trước mắt hỗn loạn. Tiệc rượu tối mai là thời cơ tốt nhất.”
Bộ chỉ huy của Sa Khôn phát lệnh: “Tất cả làm theo kế hoạch. Tiếp tục giám sát hai con chó kia, có động tĩnh lập tức báo cáo.”
…
Lăng Vi bàn giao thủ tục xong, thầy Dương gọi cho cô: “Tiểu Vi à, tin tốt đây —— động cơ bên chúng ta có thể đặt vào xe rồi, cháu muốn tới xem thử không?”
Lăng Vi vội lái xe đi. Trong nhà kho, Long Diệc Hân cũng ở đây, anh ta đặc biệt để ý động cơ: “Hôm nay làm tiếp thí nghiệm một lần cuối cùng, ngày mai thử hiệu quả tăng tốc của động cơ.”
Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có việc khiến cô hài lòng rồi…
Từ nhà kho đi ra, Long Diệc Hân mời cô cùng ăn cơm. Lúc đi ăn gặp Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền, bốn người gọp lại một bàn ăn chung.
…
Bên ngoài, thám tử vừa tăng thêm tới giám sát Lăng Vi nóng lòng báo cáo: “Lăng A đi ra ngoài một mình, đang ăn cơm cùng người khác. Chung quanh không có vệ sĩ, xin hành động trước thời hạn?”
Tin tức vừa truyền đi, lập tức nghe tiếng khinh thường: “Cậu là óc heo à? Đừng tự quyết định! Cậu nhìn những vệ sĩ trong tối chung quanh đi? Ai nói cậu không có vệ sĩ?”
“Tút tút…” Điện thoại người này reo, là một tấm hình. Tấm hình này chụp vệ sĩ của Lăng Vi quanh quán ăn!
Có ở trong quán, có gặm bánh mì trong xe, có hút thuốc trên đường.
Mà Lăng Vi đang dùng cơm không hề hay biết.
Bữa cơm này Lăng Vi ăn không yên lòng, cực kỳ lo lắng cho Diệp Đình… Không biết anh có kế hoạch gì, cũng không biết ăn trưa hay chưa…
Cô ngậm thức ăn trong miệng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: “Chồng, ăn trưa chưa?”
Diệp Đình không trả lời. Lăng Vi sốt ruột, không ăn hết cơm, xách túi đứng lên, cô vừa đi vừa vẫy tay với mọi người: “Tôi có việc gấp, đi trước.”
Hoa Thiếu Kiền thấy cô đi vội vã, lập tức đứng lên. Anh ta đuổi ra cửa, đón gió rét hỏi cô: “Em còn đi tìm Diệp Đình?”
Lăng Vi quay đầu, sửng sốt.
Hoa Thiếu Kiền nhíu mày, dáng vẻ hận không thể mài thiết thành sắt: “Anh ta cũng có người khác rồi, em còn định ở bên anh ta chịu khổ bao lâu?”
Lăng Vi cười thảm, sao tất cả mọi người đều cho là Diệp Đình ngoại tình?
Cô lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ…”
Hoa Thiếu Kiền ép tới cô: “Vậy em nói đi, là thế nào? Không phải hai người chuẩn bị chụp hình cưới sao? Sao không chụp nữa? Em có thể đừng ngu vậy không? Nhìn rõ sự thật đi! Diệp Đình chính là tên cặn bã! Anh ta không xứng với em, anh ta căn bản không đáng giá để em yêu anh ta như vậy!”
Lăng Vi không đợi anh ta nói xong, nghiêm mặt cắn răng nghiến lợi nói: “Hoa Thiếu Kiền! Anh không hiểu anh ấy, sự thật không như anh nghĩ! Xin anh đừng lấy hiểu biết của anh đi suy đoán, bôi nhọ anh ấy! Xảy ra chuyện này, người khó chịu nhất, đau khổ nhất chính là Diệp Đình! Anh ấy không nói gì, nhưng trong lòng anh ấy đau khổ bao nhiêu, các người biết sao?”
Lăng Vi khinh thường liếc Hoa Thiếu Kiền, nghĩa chánh ngôn từ nói: “Các người không biết chân tướng, không có tư cách bình luận anh ấy! Diệp Đình là nam tử hán đội trời đạp đất! Anh ấy trung nghĩa với bạn, hết lòng tuân thủ lời hứa! Khoan dung rộng lượng có trách nhiệm! Anh ấy cũng không phụ lòng tôi! Anh ấy là người đàn ông hiểu rõ tôi nhất, đáng giá để tôi yêu nhất trên thế giới này! Tôi tin anh ấy, rất tin, dù người cả thế giới đều chất vấn chửi rủa anh ấy, tôi cũng sẽ không chút hoài nghi anh ấy!”
Cô giơ tay lên, chỉ thiên đối địa: “Lăng Vi tôi đời này chỉ thích một mình Diệp Đình, tôi yêu anh ấy sâu đậm! Tình yêu của tôi dành cho anh ấy tới, chết, không, đổi!”