Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình đen mặt, sao lại nói vậy cơ chứ....
Lăng Vi cười cười lấy cớ....
Sau đó nói: “Em khát...”
Diệp Đình thấy cô bĩu môi nhìn mình, trong lòng cảm thấy buồn cười... cô muốn anh đi vào wx chuẩn bị nước uống cho cô sao?
Lăng Vi cũng ngất mất thôi....
Não cô bị điên nên mới nói vào wc, nói muốn uống nước...
Diệp Đình đừng lên, ánh mắt cảnh cáo nhìn Y tá sau đó mới ra ngoài rót nước cho cô.
Thật ra Jayson cũng tới nhưng bảo Jayson đi rót nước Diệp Đình lại không yên tâm, nhỡ may nước nóng thì cô phải làm sao bây giờ?
Diệp Đình ra ngoài một lúc, Y tá mới thở phào một hơi.
Nhưng vẫn còn chút khẩn trương, Lăng Vi trêu chọc cô ta: “Cô đừng khẩn trương, cô đừng xem tôi là phu nhân tổng giám đốc, xem tôi như heo mà đâm kim là được rồi...”
Y tá cũng phải bật cười.
Đâm heo sao?
Cô ấy thật dám nói ra miệng, để Diệp boss nghe được mình cười bà xã là con heo còn không phải người đứng xem như cô ta sẽ gặp xui xẻo sao?
Nhưng mà trêu đùa như vậy cảm giác khẩn trương cũng biến mất.
Sau đó cầm khăn lau mu bàn tay cho Lăng Vi.
Vừa lau vừa nói: “Phu nhân, ngài cũng thật là... ngài nói... con heo này thật không dễ đâm chút nào, quá nhiều thịt.”
Lăng Vi cũng phì cười.
“Cô thật sự đâm kim cho heo rồi sao?”
“đâm rồi, vừa thi tốt nghiệp xong ngày ngày bắt heo... luyện tập.”
Lăng Vi cười run lên: “Vậy cô yên tâm mà đâm đi, nghiệp vụ này xem như thuần thục rồi. Nhưng mà có đâm thêm vài lần tôi cũng không kêu đau đâu.”
Y tá nhìn mạch máu của cô liền đâm vào, cực kì nhanh, giống như muỗi cắn vậy, không đau chút nào.
“Phu nhân, kim đã đâm vào rồi nhưng mà...sẽ phải chuyền hơi lâu... trong lòng cô phải có chuẩn bị đấy.”
Lăng Vi hít hà, nhìn cô ấy hỏi: “Chừng bao lâu?”
Cô ta dán băng dán lên kim sau đó nghiêm túc nói: “Phải nhìn tình huống... cơ bản là ba ngày... không được ngừng...”
Ba ngày? Còn không được ngừng...?
Còn muốn sống hay không đây?
Tim gan Lăng Vi đều muốn run lên...
Nhưng vẫn gật đầu: “Không sao, tôi có thể kiên trì.”
“Vậy được, chúc mẹ con ngài bình an.”
Y tá nhìn cô một hồi cười nói: “Phu nhân, ngài thật giỏi.”
Nếu không phải cô ấy cẩn thận hôm nay nhất định sẽ phạm sai lầm, chỉ cần một kim đâm sai thì cả đời này khó giữ.
“Ngài nghỉ ngơi cho khỏe.” Y tá cười với cô, không nghĩ phu nhân tổng giám đốc dễ nói chuyện như vậy, ở chung cực kì nhẹ nhàng, không hề làm giá.
Y tá ra ngoài, Lăng Vi nằm trên giường nhìn bình truyền dịch đang nhỏ tí tách.
Diệp Đình trở về nâng cô ngồi dậy uống nước.
Nói như Y tá vậy, nói cả ngày không ngừng.
24h không ngừng truyền thuốc giữ thai, cánh tay Lăng Vi sưng lên, vừa xanh vừa vàng, lớn hơn so với bình thường, còn không biết bao giờ mới truyền xong.
Nước truyền khiến cả người Lăng Vi đầy mùi thuốc.
Diệp Đình nhìn mà đau lòng.
Mang thai đứa bé sao gặp nhiều trắc trở như vậy chứ...
Anh cầm khăn ấm lau mặt lau tay cho cô, truyền xong một lượt lại đổi tay khác, nếu không nước thuốc kia sẽ kích thích, một cánh tay của cô sẽ đau không chịu nổi.
Càng làm cho Diệp Đình tức giận là Y tá truyền tay khác cho cô mà mấy cái kim cũ chẳng rút ra.
Anh tức giận gọi Y tá kia lại: “Kim tiêm còn chưa rút, cô làm ăn cái gì vậy?”
Y tá run lên, sợ tới mức liên tục nuốt nước miếng.