Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại còn thu khách giùm phòng khám cũ kỹ tồi tàn của ông, còn quảng cáo rộng rãi cho ông, bây giờ người tới chữa bệnh nhiều hơn trước kia, mặc dù y thuật ông cao siêu, nhưng không nhiều người biết ông, kham khổ hơn nữa đời người, không nghĩ tới già rồi còn nhờ phúc người khác mà nổi tiếng.
Hồ lão tiên sinh bắt mạch cho Lăng Vi, nhẹ nhàng nói: “Ừ… Tới lúc chuyển vận, có thể an tâm dưỡng thai rồi.”
“A… Hả?” Lăng Vi cả kinh: “Có thật?”
Có thật?
Lão tiên sinh gật đầu.
“A ——” Cô che miệng cười, muốn kìm nén lại bật cười thành tiếng.
Lão tiên sinh cũng cười: “Aiya, thật sự không nghĩ đến… lại nhanh như vậy…” Mặt ông đầy nghi ngờ, còn mang theo chút kinh ngạc.
Lăng Vi vui vẻ nhào vào trong ngực Diệp Đình, dụi lại dụi, dụi lại dụi, vui quá —— ha ha ha… Cô mang thai! Có bảo bảo!
“Chồng, có thật đấy! Em cũng không ngờ… không phải… không phải em không nghĩ tới… mà là em không dám nghĩ!”
Tâm tình này thật phức tạp…
Vui vẻ, rồi lại vô cùng sốt ruột! Bỗng nhiên muốn cào người, cảm giác giống như có hai chiếc xe lửa vui vẻ chạy qua chạy lại trong bụng. Ha! Sao vui vẻ như vậy? Ha ha —— bụng hơi nóng, cả người cũng nóng
Ngón tay cô đang run, ngay cả siết tay cũng không thể hết run.
Trước kia cô hy vọng mang thai… Nhưng, thật ra cô không dám nghĩ tới.
Lại là thật! Thật vui vẻ —— ha ha, vui vẻ vui vẻ. Cô muốn ca hát khiêu vũ! Tháng chín vừa rồi còn nói cô không thể nào mang thai, bây giờ chưa tới ba tháng, cô đã có bảo bảo rồi —— la la la!
Diệp Đình ôm cô, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nở đầy hoa tươi của cô như dỗ trẻ con, lại nhéo cái mũi nhỏ yêu kiều của cô.
Lăng Vi cũng nhéo anh, một hồi nhéo cơ ngực, một hồi nhéo gương mặt tuấn tú của anh.
Hai người anh nhéo em, em nhéo anh.
Lão tiên sinh ở bên cạnh cười cười.
Lăng Vi đột nhiên hỏi: “Ông nội, mấy ngày nay sao cháu lại đau bụng? Còn buồn nôn, cần ăn gì điều dưỡng không ạ?”
Lão tiên sinh nhíu mày: “Đau thế nào?”
Lăng Vi nói đúng sự thật, đau từng trận, giống như có vật gì lăn lộn trong bụng….
“À…” Lão tiên sinh trầm mặc một hồi, giống như đang suy tư.
Diệp Đình nhìn ông, khóe mắt ông lão tiếp nhận được khẩn trương và cảnh cáo từ Diệp Đình: “Ách…”
Trầm ngâm một lúc, nói: “Đó là phản ứng mang thai bình thường… Không cần lo lắng, qua một hai tháng là ổn. Không cần kén ăn, cân bằng dinh dưỡng sẽ không nôn.” Dường như còn nữa, nhưng ông không nói.
Diệp Đình và Lăng Vi đều thở phào, không lên tiếng.
Lăng Vi lại ngồi xuống.
Lăng Vi nhìn biểu tình của lão tiên sinh, trong nháy mắt khẩn trương.
Tựa như có mười lăm thùng nước treo lơ lửng trên tim, cực kỳ thấp thỏm…
Cô và Diệp Đình đều không nói gì, lẳng lặng nhìn ông lão.
Lão tiên sinh cười lên, nhìn Lăng Vi, dặn dò cẩn thận: “Đừng khẩn trương, không phải chuyện nghiêm trọng gì.”