Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy nam sinh ngồi cùng bàn với anh lập tức kéo anh lại: “Thiên Mặc đừng làm rộn! Chúng tôi tin Lăng Vi không phải loại người như vậy.”
Hốc mắt Thiên Mặc cũng đỏ bừng! Lăng Vi không ba không mẹ, toàn dựa vào chính sự nỗ lực của mình để giành được thành tựu ngày hôm nay, đám người này lại còn đỏ mắt tị nạnh, muốn ức hiếp một người lẻ loi không nơi nương tựa như cô ấy! Cô ả Phù Mỹ Quân và Vu Tình kia đáng bị đánh vạn lần! Anh không thèm quan tâm xem mấy cô nàng đó là nam hay nữ, mắng chửi bạn anh thì đều không thể chấp nhận được!
Bạn học xung quanh gắng gượng đè Lý Thiên Mặc xuống, lúc này, Hứa Tử Huân đột nhiên trừng đôi mắt đỏ ngầu như máu, dùng sức hất tay cho Phù Mỹ Quân một cái tát!
“Bốp ——” Một âm thanh vang lên, toàn bộ căn phòng Tử Vi đều yên tĩnh.
Mặt Phù Mỹ Quân bị đánh lệch một bên, mái tóc quăn màu nông cũng chạm vào chỗ thức ăn, ngay lập tức dính dầu mỡ thịt sống.
“Loạn cái gì mà loạn?” Cô giáo Đan đột nhiên đập thẳng đôi đũa lên mặt bàn!
Phù Mỹ Quân cũng không phải là học sinh của bà, căn bản không cố kỵ thân phận giáo viên của bà, Phù Mỹ Quân trợn mắt nhìn Phù Mỹ Quân, trở tay tát một cái vào mặt Hứa Tử Huân!
Cô ta cắn răng, che mặt xông ra ngoài.
Hứa Tử Huân quay mặt về, nhẫn đến mức gân xanh cũng nổi giật giật. Anh ta nhìn Lăng Vi chăm chú: “Thật xin lỗi,” nói xong, rồi hít sâu một hơi nói với mọi người: “Mọi người ăn cơm đi, quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi, thật sự xin lỗi. Tôi tự phạt mình ba cốc!”
Vừa nói, Hứa Tử Huân liền nâng một cốc bia lên.
“Ừng ực ừng ực…”
Ba cốc bia xuống bụng, các bạn học cũng không nói thêm gì nữa, bầu không khí trầm muộn giống hệt như có phạm nhân bị áp giải lên pháp trường.
Đề tài về chuyện của Lăng Vi và Diệp Đình này cũng không được tiếp tục nữa.
Mọi người đều coi như không có gì từng phát sinh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm.
Trong căn phòng Tử Vi, bầu không khí đang dần dần trở về quỹ đạo, đột nhiên thấy Phù Mỹ Quân đẩy cửa ra… Không biết cô ta đã uống rượu ở đâu, uống đến mức cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, mái tóc quăn dài ngổn ngang, nhưng dầu mỡ trên đó dường như đã được gột rửa.
Cô ta không coi ia ra gì bước đến, khuôn mặt đầy vẻ sát khí tới gần chỗ Hứa Tử Huân, tay nắm lấy góc bàn, thật giống như lúc nào cũng có thể lật úp cả cái bàn đó. Hứa Tử Huân nhìn cô ta chằm chằm: “Xin lỗi, tôi xúc động quá.” Phù Mỹ Quân hừ lạnh: “Giữ cho anh mặt mũi.”
Đoàn người lại trở nên trầm mặc.
Lăng Vi thật sự cảm thấy bữa cơm này… quá mức
Cô muốn gọi điện nói Diệp Đình đến đón cô, nhưng lại quên mang điện thoại ra ngoài mà đặt ở trên xe. Cô liền chọc chọc Hạ Tiểu Hi, bảo cô bạn nghĩ biện pháp.
Hạ Tiểu Hi mặt đầy lo âu nhìn Lăng Vi: “Tiểu Vi, có phải cậu muốn đi rồi không?”
Trong nháy mắt Lăng Vi như sống lại! “Tiểu Hi, cậu đúng là một thiên sứ!” Trước kia Hạ Tiểu Hi thấy đồ ăn đều như không cần mạng, nhưng hôm nay lại tỉnh táo như vậy, an tâm rồi.
Hạ Tiểu Hi vội vàng lôi điện thoại, nhỏ giọng nói: “Mình nói với mẹ gọi điện thoại cho mình…” Cô vẫn còn chưa kịp gọi điện, trên bàn cơm lại bắt đầu mời rượu nhau, hai người không biết làm sao lại bị chúc một lượt.
Cũng may bữa cơm này kết thúc cũng khá nhanh.
Loại không khí như thế này thật sự quá bị đèn nén, nhộn nhạo!
Bữa tiệc rượu đầy khó chịu cuối cùng cũng tàn, Lăng Vi và mấy người bạn học đi cùng cô giáo Đan ra ngoài.
Vừa mới đến cửa khách sạn, Hứa Tử Huân đang từ biệt với bạn học đột nhiên kéo cánh tay Lăng Vi lại: “Tiểu Vi…”
Lăng Vi hơi nhướng mày, ngẩng lên liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Hứa Tử Huân tràn đầy vẻ đau thương và hối tiếc.
“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân muốn nói lại thôi, trong mắt đều là vẻ không nỡ.
Lăng Vi lắc đầu nói: “Không sao, hi vọng anh sẽ đạt được thành tựu.”
Hứa Tử Huân gật đầu, hốc mắt như nung đỏ cũng trào ra lệ quang. Anh ta nhớ đến trong “Người xâm nhập” có một câu nói: Cuộc đời con người rất dài, luôn có người đến, cũng có người đi, nói không chừng sẽ có một người nào đó cùng anh dắt tay nhau, đi đến bạc đầu.
Lăng Vi không nói gì nữa, lúc này… xung quanh đột nhiên im ắng đến mức quỷ dị.