Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Lăng Vi tràn đầy cảm kích. Mới vừa rồi, những lời nói của cô Đan vô cùng có sức ảnh hưởng. Bầu không khí vừa nãy trên bàn… thật đúng là quá mức gượng gạo, cũng may có cô Đan giải vây giùm cô.
Thật ra thì… Lăng Vi vẫn luôn hi vọng các bạn học của cô cũng có thể thành công, cô hi vọng tất cả bọn họ đều có tiền đồ.
Nhưng, giống như cô giáo Đan đã nói vậy, cơ hội của mỗi cá nhân là khác nhau, khả năng của mỗi người cũng không hề giống nhau, điều quan trọng nhất chính là, tính cách của mỗi người đều bất đồng, có người tích cực, có người tiêu cực.
Có thể nói như thế này… khi cùng đối mặt với một chuyện, có người có thể hoàn thành tốt chuyện đó, thế nhưng, có người lại chỉ làm mọi chuyện trở nên bết bát hơn.
Cho nên, khi gặp được đúng cơ hội, có người có thể nắm chặt lấy, có người lại không.
Cũng ví như, một công ty lớn như Laroe, nhiều nhà thiết kế nổi danh như thế cùng nộp bao nhiêu bản thảo, cũng chưa từng được thông qua.
Duy chí có mỗi bản thảo của cô, được tất cả thông qua —— nói những lời hơi tự phụ một chút, cô có loại năng lực này!
Nếu như đổi thành một người bạn học khác, cũng chưa chắc đã có thể nắm chặt lấy cơ hội này.
Mặc dù không cùng bàn với Lăng Vi, nhưng tầm mắt Hứa Tử Huân vẫn luôn rơi vào trên người Lăng Vi. Những lời hôm nay Lăng Vi nói, khiến cho anh ta có chút không nơi dung thân. Anh ta vẫn biết Lăng Vi rất giỏi, cũng vẫn luôn tin chắc rằng cô có thể làm nên sự nghiệp thành công.
Thế nhưng, anh ta thật sự không biết Lăng Vi lại lợi hại đến như vậy…
Kiểu xe phiên bản giới hạn, còn được tổng công ty Laroe thông qua? Hai mẫu xe đều đồng thời lấy tên cô để đặt, anh ta vẫn luôn biết rằng cô rất có tài hoa, hơn nữa cực kỳ có thiên phú trên phương diện hội họa, lại thông minh chăm chỉ, rõ ràng rung động lòng người đến như vậy.
Một cô gái ưu tú như vậy là bạn gái trước kia của anh ta… đáng tiếc, anh ta đã vứt bỏ cô…
Mới tốt nghiệp nửa năm, Lăng Vi đã ngồi lên vị trí giám đốc bộ phận thiết kế, còn anh ta… vẫn là thông qua quan hệ để vào được Laroe. Mặc dù gia tộc có thể mở công ty cho anh ta, nhưng dù sao cũng không phả là dựa vào chính thực lực của anh ta.
Sắc mặt Hứa Tử Huân vừa kỳ lại vừa khó coi, mặc dù anh ta đã chia tay với Lăng Vi, thế nhưng bạn học trong nhóm sẽ so sánh! Một thời gian trước, chuyện của hai người Lăng Vi và Diệp Đình huyên náo khắp cả thành phố, những nữ sinh yêu thích bát quái, hiện giờ đều biết Lăng Vi là phu nhân hào môn bậc nhất.
Trong lòng Hứa Tử Huân cảm thấy ủ dột, tiểu Vi không thể quay lại nữa rồi… đồng thời anh ta cũng tự khích lệ bản thân mình, nhất định phải làm nên sự nghiệp rạng rỡ! Nếu không, sau này anh ta đứng trước mặt bạn bè trong trường, căn bản sẽ phải cúi gập cả người.
Hứa Tử Huân đột nhiên đứng dậy, nâng ly với Lăng Vi: “Tiểu Vi, bao nhiêu lời muốn nói đều nằm hết trong ly rượu này, tôi hi vọng em được hạnh phúc, chúc mừng em có quý tử, chúc mẹ con em được bình an.”
Anh ta cắn răng, ngửa đầu uống hết chén rượu, lúc đặt ly xuống, giống như đã thật sự buông cô gái này ra khỏi lòng mình luôn vậy.
Nhưng mà, chỉ có mỗi mình anh ta biết, anh ta không thể nào buông được, cũng không thể quên được.
Nhưng, lại không thể không buông, không thể không quên đi.