Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, tiểu Vi đã tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Những bạn học này là ai cơ chứ? Hai mươi mấy tuổi đầu còn ăn bám ba mẹ, có tư cách gì để cười nhạo tiểu Vi đã cố gắng phấn đấu như vậy?
Hạ Tiểu Hi càng nghĩ lại càng tức. trên mặt cô đầy hỏa khí, bĩu môi nói: “Thiết kế một kiểu xe phiên bản giới hạn thì đã là gì chứ? Các cậu có biết Laroe đã thưởng cho tiểu Vi cái gì không?”
Phù Mỹ Quân còn chưa ‘bị xay ra bã’, chỉ thấy Hạ Tiểu Hi đột nhiên ngẩng đầu nên, kiêu ngạo nói: “Hai mẫu xe mà tiểu Vi thiết kế, chiếc 1-v1 kia, giá bán là 23 vạn một chiếc! Mỗi chiếc được bán ra, tiểu Vi có thể nhận được 23000 tiền thù lao. Nếu như bán ra được mười chiếc! Ha ha… Phù Mỹ Quân, đến lúc đó cậu sẽ phải chuẩn bị 2 tỉ 3 để mua xe đó nha…”
Phù Mỹ Quân chỉ cảm thấy như có gì ập thẳng vào tai mình đến phát đau.
Có người kinh hô: “thiết kế mẫu xe xong còn nhận được thù lao sao? Sao mình chưa bao giờ nghe nói qua?”
Lăng Vi nhẹ giọng giải thích: “Bởi vì lúc đó vừa vặn sắp đến ngày kỉ niệm 30 năm thành lập Laroe, thời điểm mình gửi bản thiết kế cũng chính là lúc được thưởng lớn. Laroe thành lập bao nhiêu năm như vậy, cũng chỉ có đúng một lần này, vừa đúng lúc bị mình gặp được, nhắc tới đúng là may mắn thật…”
Phù Mỹ Quân giống như đớp phải ruồi, sắc mặt vô cùng khó coi!
Lăng Vi càng nói càng có vẻ như chuyện này là thật, giống như đúng là cô đã thiết kế ra được mẫu xe đó vậy.
Sau đó, trên bàn tiệc không ngừng có người hỏi Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi về chuyện thiết kế mẫu xe.
Hàn Cương nhỏ giọng nói với bạn học bên cạnh: “Mặc dù mẫu xe đó là phiên bản giới hạn, nghe rất có khí phách, thế nhưng tiểu Vi cũng không cầm được bao nhiêu tiền. Tôi nói cho các cậu biết, mẫu phổ thông kia mới là lợi hại nhé! Chiếc xe kia dự định được bán ra với giá 21 vạn, với mỗi chiếc xe được bán ra, tiểu Vi có thể nhận được 210 tiền thù lao.”
Cô nói xong câu này rồi, Phù Mỹ Quân nhất thời chưa phản ứng kịp, giễu cợt nói: “210 đồng? Một chút tiền cỏn con như vậy, có gì hay là khoe khoang chứ?”
Sau đó, đột nhiên nghe thấy có một nam sinh bật thốt: “Mỗi chiếc xe được thưởng 210 đồng, nếu bán ra một trăm nghìn chiếc, chẳng phải là có 21 triệu rồi sao? Mình tính không sai chứ?”
“Trời ơi ——”
2100 vạn?
“Lăng Vi… sao cậu lợi hại thế?” “Laroe điên rồi sao? Bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy để thưởng cho nhân viên?”
Lăng Vi vội vàng nói: “Chỉ có mỗi lần này, hơn nữa… công ty vốn là muốn chia cho tất cả nhân viên…” Nhưng mà, trời xui đất khiến thế nào, một bản thiết kế đã bị mất, trong lúc lâm nguy cô đã dùng bản thảo ‘ngựa hoang’thay thế nên mới có thể ổn định được thế cục. Hơn nữa do có Diệp Đình nhúng tay, phần thưởng này mới rơi vào túi của mình Lăng Vi.
Trong nháy mắt Lăng Vi liền khiến các bạn học mở rộng tầm mắt. Lúc này Hoa Thiếu Kiền mới nhàn nhạt bổ sung thêm: “Mẫu phổ biến của Laroe, đã tiêu thụ được hơn 40 vạn chiếc.”
Một sinh viên kinh ngạc thốt: “Hơn 40 vạn chiếc… không phải chứ?”
Hoa Thiếu Kiền lãnh đạm gật đầu.
“Wow! Đó không phải là có hơn 80 triệu rồi sao?”
Điều này sao có thể được chứ? Một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học… còn đang là một thực tập sinh, công ty vì sao lại phải dành đãi ngộ tốt như vậy cơ chứ?
Lúc này, Vu Tình ghen tị lầm bầm một câu: “Người ta chế tạo một chiếc xe mới kiếm được bao nhiêu tiền? Lại còn chia cho cô ta nhiều như vậy? Đầu óc ông chủ có phải bị bệnh rồi không?”
Trong đầu Lăng Vi thầm nghĩ, ông chủ không chỉ không có bệnh, mà còn muốn xin cô thiết kế luôn kìa.
Lần trước nguy cơ Laroe bị trộm bản thiết kế kia, nếu như không phải có cô ngăn lại cơn sóng dữ, tổn thất của công ty tuyệt đối phải lấy đến hàng tỉ để tính!