Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó, Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi mới mở cửa đi vào trong.
Trong căn phòng Tử Vi, tám chiếc bàn tròn lớn đều đã có người ngồi kín.
Vốn dĩ Hứa Tử Huân không học chung lớp với Lăng Vi, lại cũng không cùng một khóa, cho nên những người mà bọn họ quen biết, cũng đều không giống nhau.
Đi vào cửa phòng Tử Vi, Lăng Vi nhìn lướt qua một lượt, bạn học cùng lớp với cô chỉ có hai bàn, sáu bàn còn lại đều là bạn học và bạn bè của Hứa Tử Huân.
“A! Chị dâu đến rồi.”
Một người bạn của Hứa Tử Huân cố ý lớn tiếng kêu lên.
Lăng Vi lạnh lùng trừng anh ta một cái, Hứa Tử Huân vội vàng đẩy người nọ, nói: “Đừng có gọi linh tinh! Tiểu Vi, Tiểu Hi, mau vào đi…”
Người bạn kia của Hứa Tử Huân nghe thấy, nhún vai một cái, cầm ly trà lên uống ừng ực, hiển nhiên vẫn còn tức giận vì chuyện Lăng Vi và Hứa Tử Huân chia tay, lại còn rất có oán khí là đằng khác.
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền bước vào, khuôn mặt mới vừa rồi còn khoáng đạt đột nhiên cũng hiện đầy sương lạnh. Anh ta liếc mắt nhìn cái chàng vừa mới gọi ‘chị dâu’ kia.
“Tổng giám đốc Hoa, tiểu Vi, sao lúc mọi người lên không gọi điện thoại cho tôi, để tôi xuống đón mọi người.” Hứa Tử Huân liền vội vàng đứng dậy, nói: “Mau mời vào.” Bên cạnh Hứa Tử Huân còn cố ý giữ một vị trí cho Hoa Thiếu Kiền, Hoa Thiếu Kiền đi về phía đó.
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đi về chỗ máy bạn học, Lý Thiên Mặc gọi một tiếng với Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi: “Tiểu Vi, Tiểu Hi, mau tới đây.” Chỗ Lý Thiên Mặc ngồi, cả bàn đều là nam sinh… qua đó ngồi cũng không hay lắm…
Lúc này, bạn học của Lăng Vi cũng ngoắc tay với cô: “A… Lăng Vi! Mau tới đây mau tới đây!”
“Đến bên này đi,..” Bên cạnh cô giáo Đan vẫn còn để trống hai vị trí.
Cô giáo Đan vẫy tay với Lăng Vi, Lăng Vi liền kéo tay Hạ Tiểu Hi, đi đến ôm lấy cô giáo Đan: “Tiểu Vi à, cũng trưởng thành thật rồi. Con gái mười tám thay đổi, càng đổi càng thấy đẹp.” Lăng Vi ôm cô giáo, thân thiết nói: “Cô, cô thì không hề thay đổi chút nào. Nửa năm nay cũng không đến thăm cô, em thật đáng đánh mà.” Cô giáo Đan vô cùng vui mừng, ánh mắt nhìn Lăng Vi cũng tràn đầy kiêu ngạo, tất cả đều là sự trìu mến: “Mới vừa bước vào xã hội, cần phải làm việc cho tốt, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho cô là được, không cần cứ phải đến thăm cô thường xuyên đâu. Cô cũng chỉ hi vọng các em có thể thành công.”
Tất cả bạn học của Lăng Vi cũng đều chào hỏi cô. Nhân duyên thời còn đi học của Lăng Vi không hề tệ, quan hệ với các bạn học cũng rất tốt.
Trừ mỗi cô nàng Vu Tình ngồi gần đó, sắc mặt luôn mng theo vẻ khó chịu trừng mắt nhìn Lăng Vi.
“Tưởng mình là ai cơ chứ? Chả ra sao mà còn làm giá, nhiều người như vậy vây xung quanh, còn oai hơn cả minh tinh ấy.” Vu Tình ‘hừ’ một tiếng bằng lỗ mũi, miệng hếch một cái, khinh thường liếc mắt.
Lăng Vi vịn vào chiếc ghế, vừa cởi chiếc áo khoác dài xuống, vừa nhìn về phía Vu Tình đang trợn mắt. Vu Tình ngồi cách cô hai bàn, chỗ bàn đó chính là hai mươi mấy người lần trước nhận được lời mời của Laroe. Những người khác đều làm việc ở Laroe, chỉ có mỗi mình Vu Tình không trúng tuyển, thế mà cô ta vẫn còn dám đến.
Lăng Vi lạnh lùng liếc cô ta, cười một tiếng rồi nói: “Tôi tưởng là ai cơ chứ, hóa ra là Vu Tình. Laroe không nhận cô vào, cô ghen tị với tôi đúng không?”
Vu Tình nghẹn họng, kinh ngạc nhìn về phía Lăng Vi. Hoàn toàn không nghĩ rằng Lăng Vi sẽ nói thẳng hết tất cả ra như vậy.
Cô ta càng tức, mặt đỏ bừng bừng, mắt híp chặt nhìn Lăng Vi: “Tôi ghen tị với cô? Dáng dấp cô đẹp lắm ấy?”
Lăng Vi từ chối cho ý kiến, cười nhạt: “Cũng đâu phải thế, đẹp hơn cô một chút mà thôi.”
“Phụt —— ” có một bạn học nữ bị sặc, bạn học bên cạnh vội vàng lấy khăn giấy lau hộ: “Lúc Lăng Vi nói chuyện, nghiêm cấm uống nước, cậu đã quên rồi sao?”
Vu Tình tức giận đến mức cả khuôn mặt cũng xanh luôn, Lăng Vi nhìn cằm của Vu Tình, lơ đãng nói: “Cái này cũng được mấy tháng rồi, cằm của cô đã khỏi hay chưa thế? Ăn cơm có bị rớt không? Nói chuyện cũng không được để đầu lưỡi thẳng, chắc là thều thào nhỉ?”
“Ha ha ha ——” Bạn học xung quanh đồng loạt cười thành một tràng dài.