Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nghe giọng nói ngọt ngào của cô, trong nháy mắt lồng ngực thấy căng trướng, nhìn khuôn mặt nhỏ đang dần dần ấm của cô, khiến đôi mắt anh như bị người đốt lên ngọn lửa. cảm giác khô nóng trong thân thể đến quá nhanh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Anh bá đạo hôn lên môi cô, ép lui cô về sau mấy bước, nửa người của Lăng Vi cũng ngả ra bàn làm việc.
“Hôm nay là thứ mấy rồi?” Anh khẽ mút đôi môi mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính quẩn quanh bên tai cô: “Là phúc lợi một chiều, hay là cả hai bên cùng hưởng?”
Lăng Vi cười cười, đập anh một cái.
Người này thật đúng là quá hư!
“Đừng nháo nữa, mau đi làm việc đi. Em ở lại cùng anh.”
Diệp Đình nhéo khuôn mặt nhỏ của cô một cái: “Em về nhà đi, để một mình ông ở nhà, lại cảm thấy buồn chán. Anh sẽ về nhanh thôi. Anh bảo Lôi Tuấn đón Hồ lão tiên sinh đến, ngày mai sẽ đễ lão tiên sinh kiểm tra cho em, tránh việc em phải chạy tới chạy lui, lại thành ra học thói xấu.”
Lăng Vi cắn nôi, đôi mắt sáng trong nhìn anh một lúc lâu: “Vâng, chồng, anh thật tốt.” Thanh âm của cô mềm mại khó cưỡng, mang theo cảm xúc ấm áp chưa từng có, khiến cho người nghe cũng có thể mềm nhũn rồi hóa thành nước.
Cô đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một cái.
Diệp Đình lại nhiệt liệt dây dưa với cô: “Vợ… nếu em muốn tiếp tục như vậy nữa, anh không thể bảo đảm mình có thể giữ vững được lý trí.”
“Người xấu…” Lăng Vi cắn môi cười: “Không đứng đắn chút nào.”
Diệp Đình lại thành thực thừa nhận: “Anh đã từng đứng đắn bao giờ? Từ ngày kết hôn kia là anh đã không đứng đắn như thế, đối với em, từ trước đến nơi anh đều như một.”
Lăng Vi che mặt cười, người đàn ông của cô tỏ tình cũng không giống người khác chút nào.
Mặt cô chôn trong ngực anh, cảm giác này quá ngọt ngào rồi.
Giống hệt như mật vậy.
Cô rất thích một cuộc sống bình lặng, ấm áp như thế này.
Mặc dù có chút không chân thật, nhưng cô sẽ nắm giữ nó thật chặt. Cô sẽ không giống như những cô gái khác, cô sẽ tận tình đối xử thật tốt với đoạn tình cảm này, cố gắng giảm bớt việc xảy ra những hiểu lầm, cố tăng thêm nhiều ngọt ngào và kích thích. Cũng may anh cũng giống cô, coi cô như trân bảo.
Diệp Đình trở về phòng làm việc, Lăng Vi phủ thêm một chiếc áo choàng dài rồi đi xuống tầng, vừa mới ra khỏi tòa nhà làm việc, đột nhiên có điện thoại gọi tới: “Vi Vi…” Giọng nói của Đào Hoa ở đầu dây bên kia run run, thật giống như đang khóc…
“Sao vậy?” Trái tim Lăng Vi đập thình thịch, nghe thấy tiếng khóc đầy uất ức kia của Đào Hoa, chỉ cảm thấy cả người đều nóng hết lên, da đầu cũng tê tê dại dại.
“Vi Vi…” Đào Hoa cố nén hết sức, thật lâu sau mới nói: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý, người xâm nhập hạ giá rồi.”
“Đang ——” như bị một tia sét đánh trúng đỉnh đầu, cả người Lăng Vi cũng lảo đảo! “Người xâm nhập” hạ giá ư? Là bởi vì lần trước bị tố cáo có cảnh không phù hợp với trẻ nhỏ? Lăng Vi đứng trong gió rét, đôi tay nắm chặt lấy di động run run: “Tại sao lại hạ giá?” Đó là tâm huyết của cô! Đó là thứ cô đã dốc hết tâm huyết vẽ ra! Cô vẽ nó suốt nửa năm trời —— bên trong nó có cái gì? Thật sự có cảnh giới hạn độ tuổi, cô chắc chắn!
Không! Hề! Có!
Lăng Vi tức đến ngực phát đau, Đào Hoa nói: “Sách của cậu, cấp trên chúng ta đã khảo sát đi khảo sát lại mấy lần, cũng không hề có tình tiết nào quá đáng, thế nhưng quả thực có tồn tại một vài chi tiết nhỏ. Mặc dù, sách của cậu trong sạch hơn sách của các tác giả khác, thế nhưng… số phụ huynh gây chuyện thật sự quá nhiều, vì không chịu nổi áp lực, nếu muốn lắng mọi rắc rối xuống, thì chỉ có thể hạ giá sách.”
Lăng Vi giận đến run lẩy bẩy, bụng đột nhiên thấy đau rút từng cơn ——
Cô muốn tranh biện, cô muốn nổi giận, thậm chí còn muốn phát giận một trận thật lớn!
Thế nhưng, cô đột nhiên cảm thấy cả người không có sức lực… không biết vì sao, chính là khiến cho cô không thể sử dụng được một chút sức lực nào. Cô ôm bụng, từ từ ngồi xổm xuống, nắm chặt di động, thở hổn hển: “Không sao… hạ giá thì hạ giá đi. Cũng không phải chuyện lớn gì liên quan đến sống chết tồn vong. Cực khổ cậu rồi, nếu có tin tức gì khác, cậu hãy tiếp tục thông báo cho mình.”