Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*) Cẩm sắc niên hoa tụ lý tàng: Quan hệ vợ chồng hài hòa được giấu sau lớp áo
“Á —— con tiện nhân! Dám cướp đàn ông cuả bà đây à, bà giết chết mày!”
“Cô thì là loại hàng quá date! Đã một bó tuổi rồi, mặt thì đầy nếp nhăn, còn dám liếm mặt ăn tiểu thịt tươi! Tôi phỉ nhổ —— cô không cần thể diện sao?” Trương Diệc Đình cào Dung Cẩm đến nỗi mặt đầy máu.
Dung Cẩm “Gào khóc” hét to, nắm lấy tóc của Trương Diệc Đình kéo như kẻ điên.
Trương Diệc Đình vừa kéo tóc của Dung Cẩm, vừa nhấc chân lên đạp vào bụng Dung Cẩm, Dung Cẩm cũng muốn nhấc chân đạp cô ta, nhưng cô ta mặc váy bó nên không thể nhấc nổi chân.
Trương Diệc Đình chợt chiếm thượng phong!
Dù sao cô ta cũng trẻ tuổi, xung quanh lại không có người nào quen biết cô ta, bình thường cô ta cũng không biết xấu hổ là gì, đánh nhau, xé áo, không thèm kiêng dè gì.
Mặc dù Dung Cẩm cũng không phải là cái dạng hiền lành gì, nhưng cô ta đang đứng trước cửa công ty, dù thế nào cũng phải khiêm tốn. Tóc bị Trương Diệc Đình kéo đến rối bù giống như rơm rạ, tóc tai bù xù giống như một bà điên.
“Roẹt ——” Cúc áo trên trang phục của Dung Cẩm đều bị kéo rơi tung tóe, cổ áo bị hở phanh ra.
“Ôi trời ơi... Hai cô gái này là người điên hả?” “Cũng quá hổ báo đấy chứ?” “ Dung Cẩm lại là người như vậy sao? Tiểu tam hả? Tôi còn tưởng rằng cô ta chỉ biết nịnh hót thôi...” Từng tiếng nghị luận chói tai vang khắp xung quanh, Dung Cẩm giận đến mức bốc lửa: “Hứa Tử Huân! Anh còn không mau qua giúp em?”
Hứa Tử Huân thờ ơ, khinh miệt nhìn hai người bọn họ, giống như đang nhìn hai con ruồi đánh nhau.
Ngoài cửa Laroe có rất nhiều người vây quanh đến nước chảy không lọt, tất cả nhân viên bảo vệ đều chạy đến can ngăn, mắt thấy chiếc Spyker của đại BOSS bị chặn không thể ra ngoài được, đám nhân viên bảo vệ đều bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch mặt.
“Ai bảo các cô đánh nhau ở nơi này? Mau kéo hai người này đi —— “
Mấy nhân viên bảo vệ khẩn trương khai thông xe cộ.
Trương Diệc Đình và Dung Cẩm bị kéo ra, còn giương nanh múa vuốt với nhau giống như hai con sư tử cái.
Tổng thanh tra Lương cấp trên của Dung Cẩm, đã hoàn toàn muốn nổ tung, ông ta mới ra tới cửa Laroe, đã nhìn thấy Dung Cẩm mặc quần áo xốc xếch đánh nhau với một người phụ nữ khác. Đáng hận hơn là, xe của đại BOSS bị chận ở phía trước, còn cả một đám lãnh đạo đứng ở bên cạnh khó coi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lão Lương chợt lửa giận đằng đằng! Ông ta nhảy xuống từ trên xe.
Ôm ngọn lửa đang cháy bừng bừng bước nhanh tới trước mặt Dung Cẩm, ông ta quát lên: “Dung Cẩm, cô đánh nhau đoạt đàn ông ở trước cửa công ty? Cô cho rằng đây là cái chợ hả? Có chuyện riêng gì, thì cút về nhà giải quyết! Ngày mai cô cũng không cần phải tới nữa ——cút cho tôi!”
Dung Cẩm lập tức ngu người, cô ta đột nhiên nghiêm nghị hét rầm lên: “Tôi là nhân viên kỳ cựu của công ty, ông dựa vào cái gì mà đuổi tôi?”
Tổng thanh tra Lương giận đến đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên chỉ vào mặt cô ta: “Chỉ bằng cô là một kẻ ngu —— “
Lăng Vi nhìn cảnh tượng hò hét náo nhiệt bên ngoài, đột nhiên cảm thấy... Những người này thật sự rất đáng buồn...
Thật ra thì hôm nay có kết cục như thế này, Hứa Tử Huân, Trương Diệc Đình và Dung Cẩm, ai cũng đều có trách nhiệm trong chuyện này.
Đầu tiên, sau khi Hứa Tử Huân bị buộc phải phát sinh quan hệ với Trương Diệc Đình, anh ta không nên dây dưa với cô ta nữa. Phụ nữ bị cưỡng bách thất thân tự nhiên muốn đàn ông chịu trách nhiệm, nhưng đàn ông bị cưỡng bách thất thân, chẳng lẽ còn muốn chịu trách nhiệm với phụ nữ sao?
Lúc trước, giữa anh ta và Trương Diệc Đình chính là một sai lầm, Hứa Tử Huân lại không giải quyết dứt điểm.
Anh ta vừa hận Trương Diệc Đình, lại vừa không quyết liệt với cô ta.
Lúc đang dây dưa không rõ với Trương Diệc Đình và, lại đột nhiên nhảy ra một Dung Cẩm...
Bởi vì có rất nhiều người đang vây xem ngoài cửa công ty, vì vậy xe của Diệp Đình chạy đặc biệt chậm, Hứa Tử Huân bi thương nhìn Lăng Vi trong xe...
Lúc này, cô đang ngồi trong chiếc xe sang đẳng cấp thế giới, còn anh ta đứng ở ngoài xe. Hai người giống như người của hai thế giới, hai quỹ tích.
Đầu óc của Hứa Tử Huân trở nên trống rỗng...
Anh ta không thể suy nghĩ được gì, người cứng đờ, bước chân nặng nề, giống như cái xác chết biết đi.
Anh ta nhìn chiếc xe từ từ biến mất ở trong tầm mắt mình, anh ta biết... anh ta và Lăng Vi đã không còn trở về được nữa.
Hốc mắt của anh ta nóng lên, nước mắt dần ứa ra, cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn đến nỗi môi phát run, nhẫn đến nỗi cả người đều run rẩy.
Hứa Tử Huân mở cửa xe, ngồi vào trong xe, khởi động xe, lái xe rời đi, không quan tâm đến Trương Diệc Đình và Dung Cẩm đang mắc xé nhau trong tức giận sau đuôi xe.