Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoa Đào sợ anh ta không thoải mái, chừa thêm chỗ cho anh ta, Hoa Đào dính vào bên cửa kia.
Hàn Yến không nói gì, mặt đầy hờ hững gật đầu với cô ta.
Xe chạy, Hoa Đào cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người Hàn Yến từ từ xâm chiếm cô ta.
Mùi hường nhẹ nhàng dễ ngửi kia dần bay vào mũi cô ta, Hoa Đào nín thở, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù cách xa người đàn ông kia, nhưng Hoa Đào vẫn cảm thấy mặt mình không ngừng nóng lên.
Xe chạy được một đoạn, Hàn Yến hỏi cô ta: “Cô tới từ đâu?”
“Hả?” Hoa Đào không nghĩ tới anh ta sẽ nói chuyện với mình, cho là anh ta hỏi Diệp Đình và Lăng Vi. Hoa Đào nhìn Lăng Vi và Diệp Đình, thấy hai người họ đều không quay đầu, lúc này mới nhìn Hàn Yến.
Hàn Yến đang nhìn cô ta chằm chằm.
Đôi mắt sáng ngời đẹp mắt của anh ta nhìn vào mắt cô ta, giống như đang nói cho cô ta biết, tôi đang nói chuyện với cô.
Hoa Đào nín thở, một lúc lâu mới trả lời: “Tôi làm việc ở Đế Đô, là biên tập manga của Tiểu Vi.”
“Ừ…”
Hàn Yến đáp. Nghe Lăng Vi nói: “Không phải hai người đã quen biết trong buổi triển lãm tranh lần trước sao?”
Hao Đào che mặt, cô ta có thể nói… trong buổi triển lãm đó, cô ta bị đau bụng, cơ bản đều ở trong nhà vệ sinh không?
Lăng Vi thấy hai người họ đều không lên tiếng, chủ động điều hòa bầu không khí: “Hoa Đào rất lợi hại, rất nhiều tác giả nổi tiếng đều là một tay cô ấy đào tạo.”
Hàn Yến gật đầu.
Một lát sau, Hàn Yến lại hỏi: “Cô định khi nào về đây?”
Hoa Đào nín thở, yếu ớt nói: “Ngày mai còn phải họp, sáng mốt trở về…”
“Ừ…”
Hàn Yến không hỏi nữa.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, hình như đang hỏi: “Anh em của anh…. Đây là muốn làm gì? Điều tra hộ khẩu à?”
Diệp Đình nhìn cô, tựa như không hiểu gì, cũng không quan tâm.
Một hồi, Hoa Đào đột nhiên phát hiện không đúng lắm, hỏi anh ta: “Anh có việc gì thế?”
Hàn Yến nhìn cô ta, lãnh đạm nói: “Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi vài câu thôi.”
“À.”
Hoa Đào thầm nghĩ: “Thật sự tùy tiện…” Bỗng nhiên nghĩ tới lá bai Kaya rút được: “Cô tới từ nơi nào, muốn đi nơi nào…”
Không phải Hàn Yến hỏi hai câu này sao?
Hoa Đào bật cười, thật giống lời thoại trong Tây Du Ký: “Thí chủ từ đâu tới? Muốn đi nơi nào?”
Hoa Đào che miệng cười, Hàn Yến quay đầu nhìn cô ta, không biết tại sao cô ta cười vui vẻ như vậy.
Anh ta tâm tình tốt hỏi một câu: “Nghĩ tới gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Hoa Đào khoát tay, thấy Lăng Vi quay đầu nhìn cô ta, liền nói: “Không có gì, tôi suy nghĩ rất phong phú, cô biết đó.”
Lăng Vi nhìn Hoa Đào, thấy mặt cô ta khi cười trở nên mềm mại trơn bóng, cực kỳ yêu kiều, hài lòng người.
Còn Hàn Yến đang ý vị thâm trường nhìn cô ta chằm chằm… Hoa Đào cười một hồi, hỏi anh: “Sao thế?”
Mãi nhìn cô ta chằm chằm như vậy, rất lúng túng nha…
Hàn Yến hơi nghi hoặc.
Anh ta rũ mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Cho tới nay, tôi chưa từng thấy… có người dễ cảm thấy vui vẻ như vậy…”
Nói xong, ngước mắt nhìn Hoa Đào.
Hoa Đào cong môi, nhíu mày, dường như không hiểu lời anh ta lắm: “Vui vẻ thì rất dễ nha. Người càng dễ thỏa mãn thì càng dễ vui vẻ.”
Hàn Yến nhìn cô ta chăm chú, đôi mắt đen nhánh dấy lên tia sáng.
Thấy Hoa Đào lại cười nói: “Tôi nhớ trong truyện của Tiểu Vi có viết một câu: Người càng dễ thỏa mãn thì càng dễ vui vẻ. Tôi chính là loại người rất dễ thỏa mãn đó. Cho nên, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện vui, ha ha ——”
Lăng Vi quay đầu, nhìn Hoa Đào bật cười, cực kỳ chắc chắn nói: “Đúng vậy, cô là một người rất dễ thỏa mãn.”
Hoa Đào ngẩng đầu cười lớn.