Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lời của Hàn Linh Tê làm bầu không khí trong nháy mắt giảm xuống.
Không ít người nhìn cô ta rồi nhìn bức tranh. Có người nghi ngờ, có người khinh thường, cười cô ta.
Lúc này, Nhan Mặc Phi chợt quay đầu, nhìn Hàn Linh Tê chăm chú. Ánh mắt anh ta sắc bén tựa như muốn nhận biết về cô ta từ đầu, quan sát cô ta từ trên xuống dưới.
Hàn Linh Tê bị ánh mắt này của anh ta nhìn đến hô hấp không thông.
Sắp nghẹt thở.
Mắt anh ta giống như muốn tìm hiểu cô ta lần nữa.
Hồi lâu, Nhan Mặc Phi nhíu mày, nói với Hàn Linh Tê: “Linh Tê, em học vẽ mười mấy năm… Thì ra… Ý tưởng của em nông cạn như vậy? Em cảm thấy bức graffiti này quá tệ?”
Hàn Linh Tê trợn to mắt, nghẹn họng.
Cô ta muốn nói gì, nhưng môi run rẩy, nửa chữ cũng không nói được.
Nhan Mặc Phi thất vọng lắc đầu, trịnh trọng nhìn cô ta, nói: “Graffiti thì thế nào? Tác phẩm graffiti nên được tôn trọng hơn! Tiêu chuẩn một người vẽ tranh và dày công luyện tập không thể giới hạn ở bút pháp và kỷ xảo của bản thân, mà phải nhìn thấy nội hàm và linh hôn của cả bức tranh!”
Hàn Linh Tê giống như bị anh ta vô căn cứ tát một bạt tai.
Cô ta cắn chặt môi, cảm thấy gò má đau nóng.
“Anh Mặc Phi… Em đang giúp anh nói chuyện mà! Anh lại phản bác em?”
Nhan Mặc Phi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh không phản bác em, anh phản bác quan điểm của em. Em không hiểu nghệ thuật, anh và em không có lời nào để nói.”
Hàn Linh Tê nhìn anh ta chằm chằm. Lời anh ta giống như tạt thau nước lạnh vào cô ta —— làm cả người cô ta run rẩy!
Môi cô ta trắng bệch, mắt rưng rưng chứa đầy không dám tin: “Anh Mặc Phi, anh lại nói em… không hiểu nghệ thuật? Anh lại nói… anh và em không còn lời nào để nói?”
Cô ta âm thầm thích anh ta 12 năm!
Mỗi ngày cô ta dành ba tiếng để học vẽ! 12 năm —— không có gián đoạn ngày nào!
Triển lãm tranh nổi tiếng toàn thế giới cô ta đều nhất định phải đến! Cô ta muốn cải thiện mình, cô ta không ngừng học tập, cô ta rất sợ không theo kịp bước chân anh ta ——
Cô ta làm tất cả đều là vì cái gì?
Anh ta lại nói… lại nói cô ta không hiểu nghệ thuật? Anh ta lại nói… lại nói… không còn lời nào để nói với cô ta…
Hàn Linh Tê sụp đổ!
Hốc mắt cô ta ứa nước, cắn nát răng, cô ta muốn xoay người chạy đi, nhưng cô ta không nhấc chân. Đối với cô ta mà nói, nơi có Nhan Mặc Phi thì có ánh mặt trời… Không có anh ta, nơi nào cũng là bóng đêm.
Hàn Linh Tê kéo tay Nhan Mặc Phi: “Anh Mặc Phi, thật xin lỗi… Vừa rồi em nói sai, xin anh tha thứ cho em… có được không?”
“…” Nhan Mặc Phi hất tay cô ta ra, không nói gì.
Nhưng những người bên cạnh nổi điên!
“Trời ạ… người phụ nữ này không bị điên chứ?”
“Có bệnh à?”
Người chung quanh đều không nhìn nổi. Người ta mắng cô ta như vậy, cô ta còn nói xin lỗi, còn xin người ta tha thứ…
“Trời ạ… Có phải người phụ nữ này luyện “Quy nhẫn đại pháp” không?”
Lăng Vi cay mắt…. Sự nhẫn nại của người phụ nữ này đã vượt qua hiểu biết của cô về nhân loại.
Nhìn Hàn Linh Tê, Lăng Vi không ngừng lắc đầu. Cô thật sự rất không hiểu… Một người phụ nữ lại có thể vì một người đàn ông mà hạ mình đến mức này?