Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt con hùng ưng mang theo cô độc, trang nghiêm nhìn chằm chằm mọi người!
Khí thế kia giống như chúa tể áp đảo vạn vật. Nó, uy phong lẫm liệt, khinh thường thiên hạ! Từ ánh mắt đến lông đều tản ra khí thế kinh người!
Tất cả mọi người đều nhìn bức tranh này không chớp mắt.
Hiện trường vốn hò hét ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại.
An tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Mỗi một người đều nhìn chằm chằm con hùng ưng kia. Tựa như có một luồng ma lực thu hút bọn họ, không thể không nhìn vào nơi đó.
Hứa Tử Huân ngẩng đầu nhìn bức tranh kia, tóc gáy từ từ dựng lên.
Vẻ mặt anh ta chuyên chú, tâm tình hòa vào bức tranh.
Tới khi Dung Cẩm kéo anh ta, anh ta phát hiện lòng bàn tay mình chảy đầy mồ hôi.
“Bức này là ai vẽ? Không có ký tên? Vẽ thật đẹp!” Dung Cẩm cũng không thể không thừa nhận, bức tranh này có thể xưng là “Thiên tác”.
Không nghe trả lời, cô ta quay đầu nhìn Hứa Tử Huân.
Hứa Tử Huân nhìn chăm chú vách tường, khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt đen như mực đầy khiếp sợ!
Dung Cẩm hơi mất buồn bực.
Cô ta còn nhớ biểu tình của anh ta lúc nhìn tranh cô ta vẽ… biểu tình miễn cưỡng.
Hứa Tử Huân lúc ấy đang cười nhưng trong mắt không có tán thưởng.
Mặc dù giám khảo khen cô ta rất có sáng tạo…
Nhưng hoàn toàn không thể nào so sánh với bức tranh này.
Hứa Tử Huân vừa rồi chỉ có thể nói là miễn cưỡng! Nhưng Hứa Tử Huân bây giờ…
Lúc nhìn bức hùng ưng kia, ánh mắt mê ly, mặt đỏ ửng, hoàn toàn là trạng thái si mê. Giống như đang nhìn người đẹp trong lòng mình.
Bạn trai mình lại tán thưởng tác phẩm của người khác, đây là vô cùng không tôn trọng cô ta! Không nghĩ tới, cô ta nói chuyện với anh ta, anh ta cũng làm bộ như không nghe.
Mà lúc này, Hứa Tử Huân không phải giả vờ không nghe. Anh ta thật sự không nghe được.
Tim anh ta đập nhanh lên!
Anh ta có dục vọng mãnh liệt, anh ta muốn biết tác giả của bức tranh này.
Nếu có thể cho anh ta biết tác giả, anh ta sẽ kích động đến mức tối ngủ không yên. Thậm chí đối với anh ta mà nói… đó sẽ là vinh hạnh to lớn!
Anh ta chợt nghĩ, nếu biết tác giả này, anh ta không uổng sống đời này.
Rất nhiều người đều như Hứa Tử Huân.
Bọn họ bị rung động, trừ khiếp sợ, nhiều hơn là bị kinh động!
“Đây là một thiên tài!”
“Mọi người nhìn mắt con hùng ưng kia đi, đúng là quá có thần rồi! Ánh mắt là khó vẽ nhất, một bức tranh có thành công hay không chủ yếu dựa vào ánh mắt, đó là nguyên nhân rất nhiều người không vẽ nhân vật, chỉ vẽ sông núi.”
Có người vỗ tay cảm thán: “Triển lãm hôm nay thật không uổng phí nha!”
“Đúng đúng đúng, cũng may tôi tới tham gia, cũng may tôi thấy được bức tranh này, nếu không tôi sẽ hối hận cả đời.”
Lăng Vi và Diệp Đình nhìn bức tranh này.
Diệp Đình nhìn con hùng ưng kia, hài lòng gật đầu, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Không hỗ là vợ anh.”
“…” Lăng Vi thầm nghĩ, không hỗ là Diệp đại boss… nói chuyện cũng tự đại, cuồng ngạo, tự lấy mình làm trung tâm như vậy.
Nhưng mà… cô vẫn rất thích…
Che mặt.
Lăng Vi nhìn Nghiêm Phương Chu, thấy anh ta không ngừng gật đầu, lại giống như kích động không nói nên lời.
Nghiêm Phương Chu nhìn Lăng Vi, nói tự đáy lòng: “Tôi tổ chức nhiều cuộc triển lãm như vậy, cho tới nay chưa từng rung động, chỉ có lần này!”
Lăng Vi gật đầu.
Hàn Yến đột nhiên hỏi: “Thập nhất, đây là cô vẽ?”