Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nói: “Cái này thật ra không cần lo lắng. Hàn Yến là phái hành động, nếu thật sự muốn quen biết chị của cô ấy cũng khong tới mức hai tháng không làm quen. Anh ta muốn quen ai thì dễ lắm, không cần phải thông qua Hoa Đào.”
Lăng Vi cảm thấy có lý, rốt cuộc cũng không lo lắng như vừa nãy nữa.
Nhưng mà tính cách của Hoa Đào... cùng Hàn Yến sao? Phong cách này... thật cay mắt người ta mà.
Diệp Đình không nói đến việc này nữa, triển lãm tranh sắp bắt đầu, hai người cùng lên lầu.
Dung Cẩm đứng bên cạnh sắc mặt như tro tàn, giống như chó có tang vậy, cô ta nhận ra cô gái bị Hàn Yến mang đi, là cô gái vừa nãy mặc áo lông kia sao?
Đồ nhà quê như vậy lại được người xuất sắc như Hàn tiên sinh vừa ý?
Dung Cẩm cúi đầu nhìn mình, thua người ta ở chỗ nào chứ?
Vì sao cô ta đi theo thiếu gia như Hứa Tử Huân còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà?
Vừa nãy giọng điệu của tổng giám đốc, hình như xem mình... như rác rưởi mà ném đi vậy.
Vì mình và Lăng Vi cùng cô gái kia không vui sao? Vì chút việc nhỏ đó mà tổng giám đốc đã tức giận.
Nhưng mà sao bạn trai của mình không thèm ra mặt chứ?
Dung Cẩm tàn nhẫn trừng Hứa Tử Huân, chỉ cảm thấy người đàn ông này... thật vô dụng.
Đồ bỏ đi.
Mắt thấy bạn gái mình chịu uất ức, ngay cả cái rắm anh ta cũng chẳng dam phóng.
“Ôi, sao hai vị lại đứng đây?” Lúc này Nghiêm Phương Chu tiên sinh từ trên lầu đi xuống.
Anh ta nhìn Hứa Tử Huân đứng trong đại sảnh cười nói: “Sao Hứa thiếu không lên lầu xem triển lãm tranh?”
Biểu tình của Hứa Tử Huân vô cùng phức tạp, khổ mà không thể nói, vừa rồi Diệp Đình muốn đuổi Dung Cẩm ra ngoài.
Nghiêm Phương Chu không biết việc này nên mới mời anh ta: “Đi, đi lên nhìn thôi, lần này bày ra những bức tranh này còn không phải do bạn gái anh vẽ sao?”
Anh ta nhìn Dung Cẩm, Dung Cẩm cười cười thầm nghĩ: “Triển lãm tranh lần này là Nghiêm tiên sinh tổ chức, Diệp tổng lại có thế lực, chẳng thèm để ý gì đến nội dung triển lãm.
Sau đó to gan kéo Hứa Tử Huân lên lầu.
Trên lầu, vị trí ‘Ngôi sao vinh quang’ đang được bình xét vô cùng gay cấn.
Mỗi họa sĩ ở đây đều có lựa chọn của riêng mình.
Đám bình phẩm cũng có kết luận riêng cho mình, bức họa của Nhan Mặc Phi có đường cong lưu sướng, khí thế rộng rãi, kiến trúc kỳ quái, rất có lực hấp dẫn.
Người đứng đầu dành lấy ‘Ngôi sao vinh quang’ là vô cùng xứng đáng.
Mọi người ca ngợi ‘Thành thị phế tích’ lại bị ‘Thần quỷ thủ’ Diệp Lương Sơn ghét bỏ: “Cũng chỉ được có thể, như nhau cả thôi.”
“...”
Mọi người xung quanh chưa ai dám lên tiếng, người ta là tong sư hội họa... thần quỷ thủ. Kỹ xảo vẽ tranh của người ta đã đạt cảnh giới có thể nói là ‘So với quỷ hồn có quỷ bí hơn, so với thần tiên càng có linh khí hơn’.
Đây là thế hệ tông sư... thần quỷ thủ, ngoại hiệu khác là Ngọn Nguồn.
Ông ấy nói như vậy thì chính là như vậy.
Không ai có thể phản bác.
Nhưng mà vị trí thứ hai vẫn phải chọn ra.
Còn tác phẩm còn lại... kém xa tác phẩm của Nhan Mặc Phi.
Nhưng trình độ các tác phẩm còn lại đều tương đương nên chọn ra vị trí thứ hai khá khó.
Đám bình phẩm đề cử số phiếu không giống nhau.
Vị trí thứ hai thật khó chọn.
Trong đó có nhà bình phẩm chọn tác phẩm của Dung Cẩm, nhìn mãi mới thổn thức nói: “Bức tranh này... có ý sự mới mẻ.”
Dung Cẩm lập tức tiến lên nói chuyện với nhà bình phẩm kia.
Lòng hư vinh của cô ta thật muốn nổ tung.
Không nghĩ tới.. tác phẩm cô ta tùy tiện vẽ xấu lại được họa sĩ lớn đẳng cấp thế giới thưởng thức.
Dung Cẩm đắc ý hất cằm.