Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, da thịt trắng noãn, xuy đạn khả phá(*).
(*)xuy đạn khả phá: vô cùng mịn màng
Đôi mắt trong suốt như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đôi môi phấn hồng, hơi cong lên nụ cười yếu ớt, đôi môi mọng có thể cuốn cả hồn vía của người ta vào.
Diệp Đình cứ như vậy nhìn cô, liền cảm giác ngọn lửa trong lồng ngực mình dần bùng cháy lên.
Cô chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, cắn cắn môi, hỏi anh: “Tại sao anh không nói trước cho em biết?” Cô đứng ở bên cạnh anh, ngước mặt nhỏ lên nhìn anh.
Đôi mắt của cô sáng ngời trong suốt, thần thái rực rỡ, đặc biệt đẹp...
“Em có ngạc nhiên, kinh động không?” Diệp Đình chăm chú nhìn cô, anh đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.
Lăng Vi cong môi mỉm cười, ngoẹo đầu nói: “Hơi ngoài ý muốn...”
“Anh muốn làm em bất ngờ.” Anh đưa tay ra nhéo chóp mũi của cô.
Lăng Vi dựa vào trong ngực anh, nhìn xuống phòng khách tầng một, cô nhìn đám người có dáng vẻ khác nhau ở trong phòng khách tầng một, trong lòng chợt nổi lên gợn sóng... khách quý đến tham dự buổi triển lãm hôm nay, không chỉ có những bậc thầy trong giới hội họa, mà còn có cả các doanh nhân đến mua tranh...
Những người này tốt xấu lẫn lộn, không ngờ rằng Diệp Đình lại... đề nghị tổ chức buổi triển lãm tranh ở trong nhà.
Lăng Vi đỡ trán, nhân tình thế này... cô phải trả thế nào đây?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, vợ chồng nên bỏ ra vô điều kiện vì đối phương...
Quen biết Diệp Đình lâu như vậy, cô dần hiểu biết rõ về anh.
Con người của Diệp Đình rất điệu thấp! Hơn nữa anh có tính bướng bỉnh và ưa sạch sẽ: nếu người nào mà anh không thích, đụng vào anh, anh cũng có thể chặt tay của đối phương.
Lần này, anh lại mời rất nhiều người tới nhà...
“Ông trời của tôi ơi...” Lăng Vi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Sự hy sinh của anh... thật sự quá lớn...
Sau khi buổi triển lãm kết thúc, chẳng lẽ căn nhà này của anh... sẽ phải tân trang lại từ trong ra ngoài sao?
Diệp Đình cười nói với cô: “Em thích là được rồi, anh không có vấn đề gì cả.”
Lăng Vi che mặt: “Anh cứ nuông chiều em thế này, có tốt không?”
Diệp Đình xoa xoa mái tóc của cô, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Anh không nuông chiều em, thì anh nuông chiều ai?”
Lăng Vi cắn môi, ngượng ngùng nhìn anh. Diệp Đình đang chăm chú nhìn cô, thấy cô đột nhiên sát lại gần, đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn mạnh lên mặt anh: “Anh chỉ có thể nuông chiều em! Phải chỉ có thể nuông chiều em!”
Diệp Đình nhéo chóp mũi của cô: “Không thành vấn đề...”
Lăng Vi toét miệng cười nói: “Vậy em cũng sẽ chỉ đối xử tốt với một mình anh.”
Đôi mắt của Diệp Đình sáng lên, giọng nói trầm thấp như men say vang lên ở bên tai cô: “Lặp lại lần nữa.”
Lăng Vi cắn lỗ tai của anh nói: “Sau này, em sẽ chỉ đối xử tốt với một mình anh mà thôi.”
Diệp Đình mỉm cười, lấy điện thoại di động ra nói: “Anh đã thu âm lời nói vừa rồi của em...”
“A?” Lăng Vi bắt lấy tay anh: “Tại sao anh có thể hư hỏng như vậy?”
Diệp Đình cười phá lên: “Anh chỉ hư hỏng với một mình em mà thôi.” Vừa nói, anh vừa cúi người cắn lên môi của cô, hôn cô đến nỗi trời đất quay cuồng.
Diệp Đình dùng sức xoa nắn ở trên ngực cô, điều làm cho anh buồn bực là, cái váy này của cô... quá dài, anh không thể luồn tay vào váy của cô được!
“ Cái... cái váy rác rưởi gì vậy?” Diệp Đình rất phiền não!
Chỉ có thể cách lớp quần áo, đúng là ngứa ngáy! Chẳng đã ghiền gì cả!
Lăng Vi cười đểu “ha ha”, trong đầu nghĩ... Sau này cô có chiêu đối phó với anh rồi! Cô yêu váy dài chết đi được —— ha ha ha ha...
Diệp Đình bị cô gãi đến nối trái tim ngứa ngáy khó nhịn, anh lại lập tức bắt lấy đôi môi của cô, cuồng nhiệt hôn xuống.
Cũng không biết có phải theo bản năng không, Diệp Đình lại mò được khóa váy của cô...
Hóa ra là ở bên phải!
Ha ha ha ha ——
Diệp Đại Đại cười lạnh. Con nhóc này, khóa váy nằm ở phía bên phải, không phải để anh dễ dàng ra tay hơn sao?
Xem em có còn có thể cười được nữa không...
“Á —— “
Lăng Vi cảm giác được có một cái bàn tay phủ lên ngực của mình...
Cô mở to hai mắt!