Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phốc ——” Lăng Vi phun ra: “Anh chừa lại tinh lực cho ngày mai không được sao? Anh định một đêm tới mấy lần?” Lăng Vi nghiêng đầu nhìn anh: “Này? Anh thích diễn như vậy, cứ đầu tư một bộ phim là được. Sau đó em cho anh làm nhân vật chính, vậy em cũng không cần phải khổ cực vẽ manga nữa.”
Diệp Đình nhướn mày: “Bây giờ em cảm thấy rất khổ cực?”
Lăng Vi lập tức bị anh hỏi đến á khẩu.
Một lúc lâu sau, hai người cũng không nói gì nữa.
Lăng Vi đột nhiên nói: “Cũng không khổ cực lắm, chỉ là em muốn nhanh chóng đuổi kịp anh. Còn nữa... trong lòng em chứa đựng quá nhiều chuyện, vì vậy, mệt lòng...”
“Em buông lỏng đi!” Diệp Đình đưa tay xoa xoa trên vai cô: “Vi... anh sẽ không đứng yên một chỗ chờ em đuổi theo, mà anh sẽ cùng em chạy đến bến bờ hạnh phúc.”
Giọng nói của anh, vừa nghiêm túc lại vừa kiên định, lực độ trên tay cũng tăng thêm, như muốn tháo xuống tất cả những gánh nặng trong lòng cô.
“Còn nữa...”
Anh nói: “Em cứ từ từ giải quyết những chuyện trong lòng mình, không có ai có thể một bước thành công. Em chỉ cần nắm lấy mỗi một cơ hội bên cạnh mình là được. Những cơ hội này, đều sẽ trở thành kinh nghiệm cho cuộc sống của em, nói không chừng một ngày nào đó, những cơ hội này là có thể trở thành thành tựu giúp em phấn đấu trong sự nghiệp.”
“ Ừ... Được, em nghe anh...” Lăng Vi đột nhiên quay đầu lại, từ từ ngồi dậy, rồi cô đưa tay ôm lấy cổ anh.
Cô ngước mắt nhìn lên, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: “Diệp Đình, cả cuộc đời này của em, bốc được quân bài đẹp nhất, chính là gặp được anh... Hy vọng quân bài đẹp này, không bị em làm bể.”
Diệp Đình dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cô: “Không sao, anh có thể giám sát em bất cứ lúc nào, không để cho em đánh nát nó đâu...”
Cuộc triển lãm tranh quốc tế hai ngày sau, được tổ chức ở trang viện của Diệp Đình.
“Oh! Cái bình này là hàng độc nhất vô nhị phải không?”
“Hình như là vậy...” Có mấy bậc thầy hội họa, thích sưu tầm đồ cổ, lúc đi tới phòng tiếp khách trong trang viện của Diệp Đình, lập tức bị bộ sưu tập trong nhà anh hấp dẫn.
“Này? Các ông có biết vị Diệp tiên sinh này là ai không?” Có người thần thần bí bí hỏi: “Trên thiệp mời chỉ ghi chủ nhân họ Diệp, nhưng không nói vị Diệp tiên sinh này là ai... Ai biết được đây có phải là trang viện của Diệp tiên sinh hay không?”
“Không biết... Trước đó tôi đã điều tra qua, nhưng đều không điều tra được cái gì. Xem ra chủ nhân của trang viện này rất chú trọng sự riêng tư.”
Mấy doanh nhân tụ tập với nhau bí mật thảo luận: “Diện tích của tòa trang viện này rất lớn, ông xem phong cách ở đây đi, cũng không phải là người bình thường có thể làm ra được.”
“Chẳng lẽ... là Diệp Đình? Tôi nghe nói, anh ta có một tòa trang viện ở Giang thành, chẳng qua là không biết vị trí ở chỗ nào. Bây giờ suy nghĩ lại... Không biết có phải là nơi này không?”
“Có khả năng là vậy đấy!” Có người gật đầu, đáp lại.
Vị bậc thầy hội họa thích sưu tập đồ cổ vừa nãy suy nghĩ rồi nói: “Không ngờ rằng bộ sưu tập của Diệp tiên sinh lại nhiều như vậy... Từ bộ sưu tập ở chỗ này, tôi có thể thấy được rằng, Diệp tiên sinh là người có nội hàm.”
Doanh nhân bên cạnh cũng kinh ngạc nói: “Ai nha! Không ngờ rằng tập đoàn đa quốc gia Phương Chu lại có thể mời được tiên sinh Diệp Đình làm nhà tài trợ?”
“Đúng vậy... Thật là hiếm thấy, chỉ là không thấy Diệp tiên sinh đâu —— “
“Diệp tiên sinh chắc chắn là rất bận rộn. Anh ấy có thể hợp tác với tập đoàn đa quốc gia Phương Chu, đã coi như là cho mặt mũi lớn rồi, đúng không?”
“Đúng vậy... mặc dù tập đoàn đa quốc gia Phương Chu rất nổi tiếng, nhưng dù sao cũng chỉ ở trong giới hội họa, sao có thể so sánh được với tập đoàn đa quốc gia Đỉnh Phong được, tập đoàn đa quốc gia Đỉnh Phong là tập đoàn lớn nổi tiếng toàn cầu, Diệp tiên sinh đều luôn dẫn đầu trong ngành công nghiệp, tài chính, người bình thường sao có khả năng mời được.”
“Ông nói đúng, chỉ là... Theo tôi phỏng đoán, chắc Diệp tiên sinh và tiên sinh Nghiêm Phương Chu là cố giao đi, nếu không, sao có thể cho mặt mũi lớn như vậy, còn tổ chức buổi triển lãm ở ngay trong nhà mình?”
Những người này, đều không biết bởi vì Lăng Vi nên Diệp Đình mới tổ chức buổi triển lãm ở đây. Bọn họ đều cho rằng Diệp Đình cho Nghiêm Phương Chu mặt mũi.
Bởi vì bức tranh của Lăng Vi, là Jamie báo tên, lúc Jamie ghi tên, lấy bút danh “Thải Vi” của Lăng Vi.