Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây thật sự là Lăng Tiêu?
Lại qua một lúc lâu sau, Lăng Vi hỏi anh lần nữa: “Anh xem đi xem lại à?”
Diệp Đình trầm giọng hỏi: “Đây là Jennifer đưa cho em? Cô ta có nói mục đích của cô ta là gì không?”
Lăng Vi nắm lấy cổ áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của anh, cô mới ổn định lại cảm xúc nói: “Là Jennifer đưa cho em, cô ta muốn em giúp cô ta giết chết Rose. Còn muốn em nhường lại quyền tác giả của ngựa hoang, cô ta còn nói có anh làm chỗ dựa cũng không hiệu quả, không biết cô ta nắm được chứng cứ gì của anh trong tay... Nếu không, cô ta sao có gan nói vậy?”
“Cô ta và Rose là chị em?”
“ Đúng vậy!” Lăng Vi gật đầu: “Bọn họ là chị em ruột, Jennifer muốn nuốt trọn tài sản của Rose, nhưng lại không muốn tự ra tay. Thế lực của gia tộc cô ta rất lớn, cô ta sợ nếu tự mình ra tay, sẽ chọc cho người trong gia tộc hoài nghi.”
Ánh mắt của Diệp Đình trầm xuống: “Dám táy máy tay chân ở dưới mí mắt của anh, cô ta thật là có gan.”
Lăng Vi nói: “Em không biết cô ta nắm được cái chuôi gì của anh, hay vẫn cho rằng em không nói chuyện này cho anh biết. Lúc ở quần đảo Avery, tin tức của hai chúng ta đã làm huyên náo cả quần đảo. Cô ta cho rằng, em sẽ cố kỵ thân phận của anh, không muốn để cho anh biết em có người họ hàng "Kinh tởm " như vậy? Nếu không, cô ta sao dám táy máy chân tay ở dưới mí mắt của anh, làm vậy chỉ có nước đâm đầu vào chỗ chết. Nếu cô ta không nắm được cái chuôi nào của anh, vậy chắc chắn là cô ta không ngờ rằng em sẽ nói tất cả mọi chuyện cho anh biết. Bây giờ mối quan hệ giữa hai chúng ta cực kỳ chặc chẽ, anh sẽ không quan tâm đến những thứ này, em cũng không quan tâm đến chuyện sau khi anh biết chuyện này sẽ ra sao. Cô ta đã đánh giá thấp tình yêu của anh và em, cũng đã đánh giá thấp sự tín nhiệm giữa hai chúng ta.”
Diệp Đình mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, mâu đôi mắt chăm chú nhìn cô. Anh rất vui mừng vì cô có thể tín nhiệm, lệ thuộc vào anh thế này.
Anh tắt màn hình máy vi tính đi, kéo cô vào trong ngực, ngồi xuống: “Em nghĩ người này, có phải là an hem không?”
Lăng Vi cắn môi, cẩn thận suy nghĩ lại, như có điều suy nghĩ nói: “Mặc dù cực kỳ giống với anh ấy, nhưng mà... em có cảm giác không phải. Em cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này. Em còn nhớ, lần đầu tiên em gặp được anh tiểu Tiêu, trái tim của em đột nhiên nhảy lên. Lúc ở đồn cảnh sát cũng vậy, cái cảm giác tình thân đó cực kỳ mãnh liền! Nhưng mà, người này... chỉ làm em cảm thấy chán ghét, cũng không làm cho em cảm thấy đau lòng.”
Diệp Đình hơi rủ mi mắt xuống, như đang chìm đắm trong suy tư.
Anh suy nghĩ thật kỹ, rồi ngước mắt lên chăm chú tiệp cô, nói: “Vi vi, Mặc kệ người này có phải là anh em hay không. Đoạn video này cũng không thể uy hiếp được em. Nói khó nghe là, tòa án không có cách nào kết án… người bị bệnh tâm thần phạm pháp được.”
“Em biết rồi...”
Diệp Đình nghe cô nói như vậy, đột nhiên, anh nâng tầm mắt lên, chăm chú nhìn cô: “Trong tay Jennifer còn có cái chuôi nào khác không?”
Lăng Vi gật đầu nói: “Cô ta nói, cô ta còn có không ít tài liệu trong tay. Cái này chỉ là món ăn khai vị mà thôi.”
Nhưng Diệp Đình khinh thường cười nói: “Em đừng nghe cô ta. Cô ta muốn nắm được thóp của em, chắc chắn sẽ lấy ra chứng cứ thuyết phục nhất, sao còn có thể giấu chứng cứ hữu dụng khác đi, đưa thứ vô dụng cho em xem.”
Lăng Vi nhìn thẳng vào anh, Diệp Đình tự tin cười nói: “Em cứ tin tưởng anh, cô ta tuyệt đối không có gì trong tay cả...”
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, đôi mắt của anh trong suốt mà sáng ngời, tràn đầy sự cơ trí và tự tin.
“Được, chồng em là người giỏi nhất, anh nói gì điều đó chắc chắn đúng!” Lăng Vi ôm lấy cổ anh, dán gò má đến trên mặt anh. Mặc dù cô cảm giác người này không phải là BILL, nhưng hình ảnh này, giống như cái gai trong lòng cô, không rút ra được, nó sẽ vĩnh viễn đâm ở trong lòng cô. Lúc nhổ ra, cũng phải chịu đựng cơn đau giống như dao cắt!
Diệp Đình thấy trong lòng cô không bình tĩnh, anh không nói gì nữa.