Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Tuấn cười ngốc, lúc Lôi Đình đi vào, thiếu chút nữa rớt cằm.
“Má ơi! Anh —— Có phải anh trúng tà không? Anh không bị quỷ nhập chứ?”
Lôi Tuấn cả kinh… tối đột nhiên không về nhà là xảy ra chuyện gì?
…
Tan việc, Lôi Tuấn tới phòng làm việc của Hạ Tiểu Hi, đưa tờ giấy cho cô. Hạ Tiểu Hi gật đầu, tỏ ý nhớ.
Lôi Tuấn huýt sáo về nhà.
Sáng hôm sau, Lôi Tuấn ăn mặc anh tuấn, ngọc thụ lâm phong… Cả đường đi, các cô gái trong công ty đều không khỏi khen ngợi: “Aiya, Lôi thiếu thật đẹp trai, mê hoặc chết người!” “Đúng vậy đúng vậy! Lôi thiếu vẫn còn độc thân nha, chúng ta đều có cơ hội, anh ấy thường ăn trưa ở nhà hàng A, buổi trưa chúng ta đến đó vô tình gặp mặt thì sao?”
Lôi Tuấn hừ một tiếng: “Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu gia không còn độc thân, ha ha!”
“Sao Hạ Tiểu Hi còn chưa tới?” Lôi Tuấn vô cùng sốt ruột.
Chín giờ, mắt thấy còn hai phút, Hạ Tiểu Hi cùng mắt thâm quầng đi vào Bộ quan hệ xã hội…
Lôi Tuấn không nghĩ tới… cô lại có trạng thái này? Chẳng lẽ thấy thư tình của anh, hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ?
Nhân dịp không có ai, Lôi Tuấn gọi Hạ Tiểu Hi vào phòng làm việc: “Khụ —— Thư mã hóa hôm qua, em xem chưa?”
“Xem rồi!”
Lôi Tuấn hơi buồn bực, đây là thái độ gì?
Lại hỏi: “Xem rồi còn có biểu tình này? Em nghĩ thế nào?”
Hạ Tiểu Hi muốn đập bàn: “Anh viết cái quái gì? Căn bản xem không hiểu. Tôi nghiên cứu cả đêm, tôi cũng không ngủ, không biết là ý gì.”
“Phốc ——” Hộc máu, Lôi Tuấn đã chết, có chuyện gì đốt giấy tiền vàng bạc…
Hạ Tiểu Hi nhức đầu, cả đêm không ngủ! Tức chết!
Lôi Tuấn đột nhiên sống lại, đi tới cạnh cô, kéo cô vào bàn làm việc: “Em xem đi, số 2 thì không cần giải thích, số 0 là nét phẩy, số 1 là nét nang, em nhìn xem là ý gì?”
(*) Ghép lại thành chữ:
“A… Anh không nói sớm…” Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn đứng cạnh bàn làm việc, vóc dáng anh rất cao, đứng cạnh anh cực kỳ áp lực. Không biết làm sao tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.
Một lát sau… Hạ Tiểu Hi tìm ra câu trả lời…
Lôi Tuấn “khụ” một tiếng, gương mặt tuấn tú kề sát cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Em nghĩ sao?”
Hạ Tiểu Hi không dám thở mạnh, mặt đỏ bừng. Anh ép tới cô như ngọn núi lớn, cô ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Lôi Tuấn gấp đến độ hận không thể ấn đầu cô để cô gật đầu.
Hạ Tiểu Hi cắn môi, đỏ mặt. Anh nói tiếp: “Anh thật sự rung động, em đừng tưởng rằng anh đang trêu đùa em.” Hạ Tiểu Hi càng khẩn trương, ấp úng nói: “Quá nhanh.”
Mặt cô sắp cháy.
Cô muốn che mặt, nhưng không giơ tay nổi.
Lôi Tuấn kề sát cô, hơi thở phả lên gò má cô: “Anh cũng không ép em lập tức kết hôn, trước tiên em hãy xem xem anh có phải là đối tượng thích hợp để kết hôn hay không. Không phải Chủ tịch Mao đã nói sao, không lấy tình yêu làm tiền đề của hôn nhân, đều là đùa giỡn lưu manh, anh muốn nói yêu đương với em, anh không muốn đùa giỡn lưu manh, vậy anh chỉ có thể cầu hôn em trước. Em đừng sợ… anh chỉ muốn bày tỏ, anh đối với em tuyệt đối không hề chơi đùa, tuyệt đối nghiêm túc.”
Hạ Tiểu Hi muốn hôn mê, Lôi Tuấn nghiêm túc, thật chết người… cũng khiến cô sợ hãi. Một người thích nói đùa, yêu chơi, đột nhiên chân tình thực ý làm tim cô đập loạn.
Cô sắp hôn mê, đầu xoay vòng.