Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Tuấn xoay người áp cô lên cánh cửa, nhét hoa hồng vào tay cô: “Làm bạn gái anh đi, anh thật sự… mấy cái đánh cuộc đó em đừng để trong lòng. Đó là quy ước của Vinh Tứ, không liên quan gì với anh.”
Đôi mắt anh ta đen kịt, nhìn chăm chằm Hạ Tiểu Hi, cái đầu của cô sắp nổ tung rồi: “Anh không thấy quá nhanh rồi sao? Tôi va fanh còn chưa hiểu nhau đâu.”
“Hiện tại hiểu luôn đi, cũng chưa muộn mà…” Lôi Tuấn dán mặt lại gần cô, ngửi mùi hương trên người cô, híp mắt nói: “Thích một người và hiểu một người là hai chuyện khác nhau, thích một người không nhát định phải hiểu rõ… hiểu không?”
“Tôi không hiểu, anh đi nhanh đi, đừng để mẹ tội hiểu lầm chúng ta đang làm chuyện xấu gì ở trong này.”
“Vậy sao…” đột nhiên Lôi Tuấn nở nụ cười: “Chúng ta thì có thể làm chuyện xấu gì chứ?” anh ta nhếch môi, hôn cô một cái, Hạ Tiểu Hi ra sức trốn tránh.
Lôi Tuấn vẻ một đóa hoa hồng cắm lên vành tai cô: “Thật xinh đẹp…”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt: “Anh uống say rồi, nhanh đi đi.”
Lôi Tuấn buông lỏng cô ra, cách cô nửa mét, hai mắt nhíu lại: “Làm bạn gái của anh, nếu không anh sẽ không đi.”
Hạ Tiểu Hi cắn răng, nhéo tay anh: “Anh đi nhanh đi, xin anh đấy… đừng ầm ĩ nữa, nếu không lát nữa mẹ tôi đánh tôi chết mất.”
Mắt cô ngấn nước, nhìn như muốn khóc, Lôi Tuấn ôm cô, hôn lên khóe mắt cô: “Mẹ em dịu dàng như vậy, bà sẽ không đánh em.”
Lôi Tuấn xoa tóc cô: “Vậy… anh đi đây, Hạ Tiểu Hi, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Lôi Tuấn rời khỏi phòng Hạ Tiểu Hi, mẹ tiểu Hi nhìn thoáng anh, Lôi Tuấn lễ phép nói: “Dì, thật xin lỗi, hôm nay cháu có xã giao với bạn nên uống hơi nhiều. Mạo muội tới chơi vẫn mong dì tha thứ. Nhưng mà cháu bảo đảm cháu không phải người xấu đâu, cháu chỉ đơn thuần thích tiểu Hi thôi, sau này cháu có thể tới quấy rấy nhà ta, mong dì không cần trách cứ.”
Mẹ tiểu Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Lôi Tuấn rời đi.
Sáng hôm sau Lôi Tuấn mang theo một đống quà tới cửa xin lỗi, anh đi rồi, mẹ tiểu Hi hỏi cô: “Lôi Tuấn làm nghề gì?”
Hạ Tiểu Hi nhướn mày: “Con không biết…”
Mẹ tiểu Hi cực kì bất đắc dĩ với sự mơ hồ của con gái: “Con có thể biết được gì không?”
Kết quả lúc Hạ Tiểu Hi đi làm rốt cuộc cũng phát hiện Lôi Tuấn làm nghề gì.
Anh trở thành giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Laroe… cũng là tổng trợ lý của Boss.
“Lại có tình yêu văn phòng rồi.” Lăng Vi vừa ăn bánh ngọt vừa cười.
Hạ Tiểu Hi gãi đầu: “Nhưng mà tại sao mình cứ thấy… nhất định anh ta là ông trời cố ý phái xuống trừng phạt mình… hôm nay anh ta lăn qua lăn lại chết mình rồi.”
Vừa nghe lăn qua lăn lại là Lăng Vi rùng mình.
Gương mặt đang cười nóng lên.
Hạ Tiểu Hi không để ý tới cô còn đang rộn rạo trong người vì sao Lôi Tuấn lại được điều đến bộ phận quan hệ công chúng.
*
Bên kia, Lôi Đình cau mày đứng trước cửa phòng của Lôi Tuấn, trong lòng châm chọc ông anh trai… chẳng lẽ bị điên rồi sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Ánh mắt đờ đẫn, miệng thì không ngừng cười….
Nhìn xem nhìn xem, hệt như tên ngốc, vui đến mức tim gan đầu run… làm sao vậy?
Lôi gia sắp có chuyện vui sao?