Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn ôm ông, cất bước đi ra ngoài.
Lúc đi qua hành lang, Hạ Tiểu Hi cười phá lên, cô cảm giác như là đang ngồi trên thuyền nhỏ, lắc lắc lư lư, rồi cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ...
Cô say đến nỗi tay chân đều vô lực, đầu óc quay cuồng, chu mỏ lên, rồi trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Lôi Tuấn vẫn còn trong cơn kích động, sau khi ôm cô gái này vào phòng ngủ, anh ta lại muốn hôn tiếp, nhưng rồi phát hiện ra con gái nhà người ta... Hô hấp đều đều, sắc mặt an ổn, rõ ràng là đã ngủ.
“Nhãi con!” Lôi Tuấn muốn kéo cô tỉnh dậy, đánh cho cô một trận.
Anh ta giận dữ bảo người lấy chăn và drap trải giường mới thay đi cho cô. Nhìn dáng ngủ an ổn của cô, Lôi Tuấn rất muốn dùng sức cắn cô. Anh ta nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, điều chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hòa không khí, nghiêng đầu chăm chú nhìn dáng vẻ cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Lôi Tuấn cảm thấy mình thật là kỳ lạ... Rốt cuộc anh ta lại nhường phòng ngủ của mình cho cô... Đệm giường trong phòng ngủ của anh ta rất mềm, không gian tốt, lại rộng rãi, ánh mặt trời chiếu vào vừa đủ, thoải mái hơn so với phòng khách rất nhiều. Anh ta sợ cô ngủ ở phòng khách sẽ không thoải mái...
Lôi Tuấn lắc đầu, chắc chắn là do mình uống nhiều rồi... rồi anh ta cố gắng buộc mình phải đi ra khỏi phòng.
Lúc đi vào phòng khách tắm, trong đầu Lôi Tuấn đều là hương vị ngọt ngào của cô, sao cái miệng nhỏ kia lại ngọt đến vậy? Không ngờ rằng hôn một cô gái lại thải mái đến vậy, người đàn ông thô kệch như anh ta, càng nghĩ càng không thể khống chế được.
Lôi Tuấn hít một hơi, ép mình phải tỉnh táo lại.
Anh ta vội vàng tắm xong, chui vào trong chăn chìm vào ngủ.
Vừa mới đặt lưng nằm xuống, đột nhiên nghe thấy trận hỗn loạn bên ngoài. Quản gia gọi điện thoại nội tuyến nói với anh ta: “Tiên sinh, có vị Vinh Tứ đến tìm cậu.”
Lôi Tuấn mặc bộ quần áo thể thao vào, khoác chiếc áo khoác màu đen, đi đến phòng khách, Vinh Tứ vào cửa, đã giơ quyền nhắm ngay vào một bên mặt của anh ta.
Mặc dù Lôi Tuấn vừa uống rượu, nhưng sau khi tắm xong anh ta đã tỉnh táo lại không ít. Anh ta cúi người xuống, tránh cú đấm.
“Thằng nhóc nhà anh, còn dám tránh! Vị trí của Hạ Tiểu Hi vẫn luôn hiển thị ở nhà cậu! Anh đã làm gì người ta rồi? Có phải anh thừa dịp người ta gặp nguy mà làm sằng làm bậy hay không? Người ta là cô gái tốt, anh dám động vào cô ấy thử coi!”
“Sao tôi lại thừa dịp cô ấy gặp nguy mà làm sằng làm bậy? Mà tôi động vào cô ấy thì sao, cậu để ý?”
Vinh Tứ giận đến nỗi nổi hết cả gân xanh lên, nhấc chân đạp về phía ngang hông của Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đỡ lấy. Vinh Tứ lại quăng quả đấm tới, nhắm thẳng vào một bên mặt của anh ta, Lôi Tuấn bắt lấy cánh tay của anh ta, dùng đòn quật vai, ném Vinh Tứ té ngã ——
Vinh Tứ tức đến đỏ mắt. Thân thủ của Lôi Tuấn cũng không phải là người bình thường có thể đánh lại được, mặc dù Lôi Tuấn xếp thứ hai, anh xếp thứ tư, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người, cũng không quá nhiều.
Nhưng lý trí của Vinh Tứ bây giờ đã sớm bị nước rút đi, anh ta bò dậy, nhắm thẳng quả đấm về phía mặt của Lôi Tuấn.
Hai người đánh nhau ầm ĩ ở trong phòng khách. Cửa đột nhiên bị mở ra. Diệp Đình, Lăng Vi đi theo Vinh Phỉ tiến vào. Bọn họ vừa mới vào cửa, đã thấy hai người kia đánh nhau đến quên cả trời đất. Lăng Vi nhìn về phía Lôi Tuấn, nhìn ra anh ta đã uống không ít rượu.
Phỏng đoán... chắc tiểu Hi cũng uống nhiều...
Không biết hai người... có uống rượu say... rồi làm chuyện gì gì đó hay không?
Vinh Tứ như phát điên, đạp trúng Lôi Tuấn một cước, rồi anh ta lười ra tay tiếp với Lôi Tuấn, hung thần ác sát xông lên tầng hai.
“Hạ Tiểu Hi —— Hạ Tiểu Hi!” Anh ta vừa kêu, vừa chạy ‘bịch bịch bịch’ mấy bước, đi tới cửa phòng ngủ của Lôi Tuấn, Vinh Tứ đạp văng cánh cửa, quả nhiên —— có người trên giường nằm!