Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tiểu Hi vừa ho khan vừa nhìn chung quanh, máy điều hòa không khí mở nhiệt độ không cao lắm, nhưng sao cô đột nhiên cảm thấy nóng nực vậy?
Cô dùng sức ho khan, một lúc lâu sau, mới hết ho khan.
Cô đẩy tay của Lôi Tuấn ra, ngồi nhích sang bên cạnh, thẹn thùng xấu hổ nói: “Lúc người ta uống rượu, đừng nói mấy chuyện buồn cười...” Nói xong cô mới phát hiện ra, cái miệng không nghe theo sự điều khiển của mình, giọng điệu nói chuyện cũng hơi khàn khàn. Tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ: “Này? Có phải bia nhà anh tác dụng chậm hay không?” Nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Vừa rồi cô chẳng sao cả, mà sao đột nhiên lại thấy mặt nóng bừng lên, đầu óc choáng váng?
“Có vẻ như chất lượng của rượu này có vấn đề.”
Lôi Tuấn nói: “Vừa rồi cô uống nửa ly rượu, là rượu trắng!”
“Á —— “Cô hét lên, men rượu xộc lên, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Lôi Tuấn chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của cô, cảm giác mình cũng bắt đầu choáng váng rồi: “ uống không được, còn khoe mẽ.”Anh ta đưa tay ra cướp lấy cái ly trong tay cô.
Cô trừng mắt nhìn anh nói: “ Hẹp hòi! Anh không nỡ bỏ rượu ra, đúng không?”
Lôi Tuấn muốn đánh cô. Nhưng mà, lúc đôi mắt ngập nước tràn đầy men say kia của cô nhìn về phía anh ta, anh ta lại chợt mềm lòng xuống, không thể tức giận nổi. Hô hấp cũng trở nên rối loạn... Thậm chí anh ta còn cảm giác thấy từng tế bào trong cơ thể mình như đang gào thét muốn vùng lên.
Lúc này, cô đang nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, đôi mắt mông lung trong men say, hàng lông mi dài giống như cây quạt nhỏ, làm trái tim anh ta lúc lên cao lúc lại xuống thấp.
Lôi Tuấn đột nhiên hỏi cô: “ Hạ Tiểu Hi, Cô thích mẫu đàn ông như thế nào?”
“Hả?” Hạ Tiểu Hi mơ mơ màng màng nói: “Tôi thích người đàn ông cao lớn, đẹp trai!” Cô nói đặc biệt chính nghĩa, giống như nếu mình nói trái với lương tâm thì đúng là phải xin lỗi đảng xin lỗi nhân dân vậy.
Lôi Tuấn cầm lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh ra, chụp một bên gò má hoàn mỹ của mình: “Tôi rất cao lớn, rất đẹp trai.”
Nói xong, anh ta đặt điện thoại di động lên trên bàn, nhích gần về phía cô. Anh ta khoe đôi chân dài ra. Tầm mắt của Hạ Tiểu Hi liền rơi vào trên đôi chân dài của anh ta, quả đúng dài thật... Cô lại từ từ nhìn lên, từ bắp chân đến đùi, đến bên hông, đến lồng ngực rắn chắc... Ánh mắt của cô như ngọn đuốc đang bùng cháy, đến mức, có thể đốt cháy tất cả tế bào trong cơ thể anh ta.
Hạ Tiểu Hi không phát hiện ra sự khác thường của anh ta, tiếp tục nhìn lên, cô chăm chú nhìn vào hầu kết ở cổ họng anh ta, ngây ngô cười nói: “Chỗ này của anh không giống của tôi.”
Lôi Tuấn nắm lấy tay nhỏ của cô, đặt lên hầu kết ở cổ họng: “ Có rất nhiều chỗ của tôi không giống cô.”
Hạ Tiểu Hi “A” lên, rút tay về, tầm mắt lại đi lên nhìn vào mặt anh ta. Đôi môi mỏng của anh ta đặc biệt đẹp mắt, anh ta liếm liếm môi, cô lại nhìn lên, thấy sống mũi cao và đôi mắt sáng ngời mang theo sự bất cần đời của anh ta.
“Đẹp trai không?”
Cô gật đầu thật mạnh, nói đặc biệt nghiêm túc: “Đẹp trai!”
Lôi Tuấn nói: “Tôi vừa cao, lại vừa đẹp trai, em có thể thích tôi.”
Hạ Tiểu Hi không nhịn được cười phá lên, đưa tay cầm lấy lon bia đã đổ hơn nửa: “ Bạch mã của Đường Tăng còn cao lớn hơn, đẹp trai thì sao... Tôi cũng không thể thích tất cả được.”
Lôi Tuấn hít một hơi, lại hỏi: “Vậy cô... còn thích kiểu người nào nữa?”
“À...” Hạ Tiểu Hi cẩn thận nghĩ: “Tôi còn thích người có trách nhiệm, có nghĩa khí.”
“Oh! Thật đúng dịp.” Lôi Tuấn vỗ vào ngực mình, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Tôi cũng rất có trách nhiệm, rất có nghĩa khí. Cô mau đến thích tôi đi.”
“Phốc ——” Hạ Tiểu Hi quệt miệng nói: “Anh đừng chọc cười tôi vậy chứ.”
“Ai chọc cười cô? Anh đang nói thật đấy. Này? Chẳng lẽ cô không hiếu kỳ tôi thích mẫu con gái thế nào sao?”
“Tò mò chứ!” Đôi mắt của cô đột nhiên sáng lên: “Anh thích mẫu con gái thế nào?”
Lôi Tuấn thần thần bí bí nói: “Thật ra thì tôi thích kiểu con gái ngốc nghếch, giống như cô vậy...”