Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tử Thành ra khỏi phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện. Hạ Tiểu Hi cùng làm thủ tục thuê phòng ở một khách sạn gần đó. Giang Tử Thành nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Giúp tôi dọn hành lý lên đi?”
Hạ Tiểu Hi nhìn vào vết thương của anh ta, vội vàng đáp ứng, vội vàng kéo valy của anh ta đi về phía thang máy.
Giang Tử Thành mượn của nhân viên phục vụ cái bảng “Xin chớ quấy rầy “.
Sau khi Hạ Tiểu Hi vào phòng, Giang Tử Thành liền treo bảng ở ngoài cửa. Khóa cửa lại.
Hạ Tiểu Hi giúp anh ta cất valy hành lý, vỗ vỗ tay nói: “Hoàn cảnh ở chỗ này khá ổn, anh nghỉ ngơi đi trước. Bây giờ em phải đi làm rồi.”
Giang Tử Thành mỉm cười, nói: “Em nhìn mặt của tôi này, vừa xanh lại vừa tím đích, em không giúp tôi bôi thuốc sao?”
“À...” Hạ Tiểu Hi ngoan ngoãn đi lấy thuốc.
Cô ấy lấy bông băng, chấm ít nước thuốc ở trong lọ thuốc, bôi lên giúp anh ta, Giang Tử Thành lập tức ôm lấy cô: “ Tiểu Hi, làm sao em tốt như vậy?”
Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ hết hồn: “Á —— anh làm gì vậy?”
“Bộp ——” Lọ thuốc trong tay rơi xuống đất, vỡ tan!
Giang Tử Thành dùng sức cánh tay, thuận thế áp đảo cô: “Chúng ta đều là người lớn, đừng lãng phí thời gian của mọi người được không? Tôi đi một quãng đường xa đến đây để gặp em, chắc chắn là vì rất thấy em. Em thấy tôi thế nào? Em có thể cân nhắc thử chung một chỗ với tôi được không?”
Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch ra: “Cái gì?” Giang Tử Thành nhìn chằm chằm vào cô, không lên tiếng. Hạ Tiểu Hi liên tục đá loạn, đẩy anh ta nhưng không thể đẩy được, cô run rẩy nói: “ Không phải chúng ta mới chỉ là bạn bè thôi sao? Cho dù biết tên họ đối phương thì cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ mấy? Anh buông tôi ra trước đi, được không? Xin anh...”
Giang Tử Thành nhìn chằm chằm vào mặt cô, trực bạch nói: “Em không đáp ứng tôi, vậy em vào khách sạn thuê phòng với tôi làm gì?”
“...” Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ há to mồm, cô sợ hãi thét lên âm thanh bén nhọn chói tai “Á —— buông tôi ra!”
Giang Tử Thành cảm thấy hai lỗ tai của mình như thủng đến nơi, đột nhiên, cửa phòng sau lưng anh ta bị ai đó đạp mạnh ra!
Hạ Tiểu Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lôi Tuấn vọt vào, sau lưng Lôi Tuấn là hai cảnh sát cùng theo vào, phía sau cảnh sát, còn có mười mấy người mặc âu phục đen. Lôi Tuấn xốc cổ áo Giang Tử Thành lên, sau khi tiếng đánh “Bốp bốp bốp bốp” ngừng lại, anh ta nói “Cảnh sát! Người này dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên!”
Hai cảnh sát kia nhìn về phía Hạ Tiểu Hi, quả thật giống trẻ vị thành niên. Bọn họ hỏi Hạ Tiểu Hi: “Bao nhiêu tuổi rồi? Có phải tự nguyện hay không?”
Hạ Tiểu Hi vọt vào trong ngực Lôi Tuấn, oa oa khóc lớn.
Lôi Tuấn tức giận gõ vào đầu cô ấy: “Có phải cô bị ngốc hay không? Không phải tôi đã nói với cô, người này không là người tốt rồi sao?”
Hạ Tiểu Hi vội vàng nói: “Tôi biết mà, vì vậy tôi định đưa anh ta lên đây, rồi tôi đi luôn.”
“...” Lôi Tuấn tức muốn chết đi được! Cái con thỏ trắng xuẩn manh này! Dùng chữ nào với cô, đều không thua thiệt!
Nhìn dáng vẻ khóc lóc đáng thương của Hạ Tiểu Hi, anh ta đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng khóc... lần sau phải chú ý...” Này, nếu sau này thật sự ở cùng cô gái này, anh ta sẽ phải lo lắng nhiều thêm sao?
...
Trong biệt thự của Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi sắp khóc đến mức hôn mê. Nhà của Lôi Tuấn, có một phòng được thiết kế giống như quán bar. Lôi Tuấn ngồi ở bên cạnh quầy bar. Hạ Tiểu Hi ngồi ở trên ghế sa lon, cô cầm cốc bia đặt ở trên bàn trà nhỏ lên uống.
Lôi Tuấn đi tới an ủi cô: “Khóc làm cái gì? Loại đàn ông này không đáng để cô phải khóc! Mấy loại tra nam này có thể gặp đầy trong 《 ba chàng lính ngự lâm》, cô chưa ăn thua thiệt là được. Đừng khóc.”
Hạ Tiểu Hi ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn anh ta hỏi: “ Cái gì mà nhìn thấy nhiều ở trong《 Ba chàng lính ngự lâm 》?”
Lôi Tuấn cười: “Không phải tác giả của《 Ba chàng lính ngự lâm 》... là Đại Trọng Mã(*) sao?”
(*) Tên tác giả Alexandre Dumas theo phiên âm tiếng Trung là Đại Trọng Mã
Phốc... Đại, Trọng, Mã... Hạ Tiểu Hi cười phá lên.
Chắc mắt cô bị mù rồi, không tại sao lại biết tra như vậy?