Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn như bị sét đánh san bằng ——
Tất cả mọi người trong phòng ăn cũng đều sợ hết hồn, nhưng ‘cô’ cố ý giả giọng, khiến cho người khác không phân biệt được nam hay nữ.
Người đang dùng cơm trong phòng, tất cả đều nhìn về phía này. “Cô gái à, hình như cô quá hung dữ rồi đó?” “Đúng đấy, dáng dấp nhìn đẹp thế kia mà, tại sao lại dữ như cọp thế?” “Muốn đi bắt gian sao? Cứ thử nhìn dáng vẻ ‘cô ta’ níu lấy đàn ông kia kìa.”
Trong nháy mắt bát quái liền đạp thẳng mặt.
Trong phòng ăn, một người thì cũng thôi đi, nay tất cả lại đều nhìn hết về bên này. Bọn họ trơ mắt nhìn một người phụ nữ mặc bộ đồ phương tây màu hồng, hung thần ác sát nhéo vào cổ một người đàn ông. Dáng dấp cô gái đó còn trông rất đẹp nữa, eo nhỏ thân dài, dáng người cao ráo hơn người đàn ông kia, mà cô gái còn không mang giày cao gót? Có lẽ là người mẫu chăng?
Hạ Tiểu Hi sợ hết hồn.
Giang Tử Thành giơ tay nắm lấy tay anh, kéo xuống, nhưng không kéo được. “Cô buông ra cái đã, cô có bệnh à? Tôi căn bản có quen biết cô đâu.”
“Anh không biết ông đây nhưng ông đây lại biết anh! Anh là cái đồ ngựa giống không biết xấu hổ! Ở Giang Nam gieo họa cho tiểu cô nương người ta còn chưa đủ, lại còn dám ngang ngược đến Giang Thành chúng tôi ấy hả!” Lôi Tuấn nhéo chặt cổ áo sơ mi của Giang Tử Thành, lai lịch của gã đàn ông này anh đã tra ra hết cả rồi! Đổi bạn gái còn nhanh hơn cả thay ga trải giường, luôn luôn tỏ vẻ đạo mạo, ăn mặc áo mũ chỉnh tề, giả bộ tao nhã lịch sự, mà lại chueyen làm mấy chuyện cầm thú! Đặc biệt còn thích tán gái, tán gái mà cua luôn cả bạn của anh, hôm nay mà anh không thu thập gã ta, thì anh cũng không tên là Lôi Tuấn nữa!
“Này này bắt tôi làm cái gì? Buông!” Tay Giang Tử Thành dùng lực hết cỡ, nhưng vẫn không lay động được gì: “Vị nữ sĩ này, tôi cũng đâu có nhận ra cô, cô buông tay ra cái đã nào!”
Rõ ràng là Hạ Tiểu Hi bị kinh sợ, nhưng cô không dám lên tiếng.
Khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn hai người bọn họ.
Rõ ràng Giang Tử Thành cũng tức giận rồi: “Cô mau buông cho tôi! Có phải cô nhận nhầm người không hả?” Anh ta nghiêng đầu nói với Hạ Tiểu Hi: “Em và bạn em cứ ra ngoài trước chờ anh. Anh nói rõ ràng với cô ta trước.” Hạ Tiểu Hi nắm chặt tay Lăng Vi, vẫn ngồi nguyên không động, hiển nhiên là muốn giữ lập trường kiên định đứng về phía anh ta.
Lồng ngực Lôi Tuấn đầy hỏa khí phẫn nộ, thoắt cái bừng lên phừng phừng. Cô gái ngốc Hạ Tiểu Hi này! Mắt để đâu đâu thế, còn chưa phân biệt được rõ đich ta ư?
Lôi Tuấn thật sự sáp bị tức chết, anh càng gắt gao nắm chặt gã đàn ông kia, cố ý tức giận mắng: “Anh thật sự không quen biết tôi? Cẩn thận nhìn lại cho kỹ một chút? Ăn xong bà rồi, nên muốn phủi đít chạy đúng không hả? Không có dễ dàng như vậy đâu!”
Rõ ràng Giang Tử Thành hơi sửng sốt một chút, anh ta đã thử qua không ít phụ nữ, thật sự anh ta không dám khẳng định rằng mình không quen biết người phụ nữ này.
Lôi Tuấn lập tức nổi giận. Giang Tử Thành thấy không tốt, dùng sức đẩy Lôi Tuấn ra. Hai mắt Lôi Tuấn đỏ ngầu, muốn vén tay áo, lại phát hiện ra chiếc váy mình đang mặc, cũng không có tay… càng thêm tức giận! Vung nắm đấm với cơn giận ngút trời, vô cùng hào hùng, đám ‘binh’ một phát vào thẳng lỗ mũi Giang Tử Thành. “Má ơi! Cô gái này thạt ác độc quá!” Có người thét chói tai, lại nghe thấy Giang Tử Thành “hự” một tiếng ôm lấy lỗ mũi đang chảy máu, hai mắt choáng váng ngẩng đầu lên, lại tiếp tục thấy người kia xông đến: “Binh——” tiếng nữa, thêm một quyền đánh thẳng vào mắt trái anh ta…
Giang Tử Thành ngã lăn trên đất, cả phfong ăn lập tức rối liajn: “Cô gái này không phải là luyện công phu gì đó chứ?” “Nhu đạo ư? Tuyệt đối không phải! Trăm phần trăm là luyện quyền kích rồi! Thử nhìn cái tay kia kìa! Nhanh, chính xác, đủ độc!”
Lăng Vi che mắt nhìn.
Sức chiến đấu kia của Lôi Tuấn… tiểu tổ gồm mười một người, anh ta xếp thứ hai đó!