Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chạy một vòng đến bờ sông nhỏ, trời đã tối đen như mực.
“Em nhìn xem đây là đâu?”
Lăng Vi thở hổn hển, cả người đều là mồ hôi, giọng nói cũng muốn bốc khói rồi, nào có tâm tư quan tâm đến đây là nơi nào?
Diệp Đình kéo cô đi đến bên bờ sông, đạp đá cuội nói: “Đây là ngày thứ nhất em đến nơi này của anh, anh cưỡi ngựa mang em đến nơi này.”
Anh ta ngồi xổm xuống, lấy tay khua sóng nước.
“…” Thì ra, anh ta là muốn dẫn cô đến nơi này…
Lăng Vi cũng ngồi xổm xuống thở hổn hển, vốn chạy bộ đã khiến toàn thân toàn mồ hôi, sau khi nghe anh ta nói những lời này, khiến cô càng thêm nóng… “Làm sao? Đến đây tìm cảm giác của mối tình đầu sao?”
Cô cười, đưa tay khua vào nước.
Diệp Đình cười nhìn cô: “Hai ta không phải mỗi ngày đều là mối tình đầu sau? Còn cần tìm?”
Cánh tay nhỏ bé của Lăng Vi lạnh như băng, sờ lên mặt anh ta một cái. Diệp Đình cũng sờ lên mặt cô. “Lạnh quá!” Cô run cầm cập nói.
Diệp Đình ôm cô, cầm bàn tay nhỏ bé của cô: “Cảnh sắc ở nơi này đẹp biết bao, chúng ta ở đây đốt một đống lửa, nướng cá được không?”
“Phụt… anh đang viết tiểu thuyết huyền huyễn sao? Giết một ma thú, đánh lấy ma hạch? Sau đó, gặp được đôi nam nữ cặn bã, ngược lại ngược… Toàn thân đều sảng khoái… ha ha…”
Diệp Đình cười lên nói: “Thói quen* của em cũng thật sâu sắc…”
*Nguyên văn: 套路: Hán Việt: Sao lộ (lối mòn) chỉ chú tâm bày kế ứng phó với tình huống nào đó, thường thường người sử dụng đã thuần thục đối với phương thức phương pháp đó, logic học nghiêng về quán tính đối với tình huống phức tạp, trong lòng thường sinh ra lệ thuộc vào phương pháp, ảnh hưởng sâu sắc đối với người đó. Hiện nay ngôn ngữ mạng thường dùng, trong một số ngữ cảnh có thể hiểu mang nghĩa xấu, chỉ người nào đó làm việc giả dối hoặc hoặc có phương pháp sử xử vô cùng thực tế.
“Thói quen của anh mới sâu sắc!” Lăng Vi không phục.
Diệp Đình quét nhìn cô từ trên xuống dưới, có thâm ý nói: “Đừng khiêm nhường… Thói quen của em sâu không lường được.”
Nói xong, lại bồi thêm một câu: “Nhất là buổi tối.”
“Anh im miệng!” Lăng Vi nổi giận, đẩy ngã anh ta. Hai người lăn trên mặt đất, thật giống như ngày đầu tiên đến nơi này vậy, cô áp chế anh ta, khi đó anh ta còn có vết thương đạn bắn. Lăng Vi ‘Phụt’ bật cười một tiếng.
Diệp Đình đột nhiên xoay người áp đảo cô: “Em nhìn em một chút, có phải lại nghĩ đến chuyện xấu gì không? Anh nói đến thói quen vẽ manga của em, em lại nghĩ gì? Càng ngày càng không thuần khiết rồi.”
“Anh đi ra! Chán ghét, anh ngoài bản lãnh khiến em tức giận ra, còn có bản lãnh gì nữa đây?”
“…” Diệp Đình trầm trầm cười một tiếng: “Bản lãnh của anh, không phải đích thân em đã thể nghiệm qua rồi sao?” Thấy chân mày cô dựng lên, anh ta hấp tấp nói: “Anh đang nói là chứng khoán, làm ăn, em đừng nghĩ sai.”
“Phiền.” Lăng Vi trừng anh ta một cái, đẩy anh ta ra, muốn đứng lên.
“Ai nha…” Lăng Vi kêu lên một tiếng: “Quần ướt rồi…” Lăng Vi sờ vào đùi một cái, thật lạnh…
“Phơi lên khung hơ đi.” Chắc chắn trên mặt anh ta vô cùng vững vàng.
Lăng Vi thật muốn say, tháng mười một rồi nha… vẫn là trung tuần, mắt thấy tuyết cũng sắp rơi, còn muốn phơi lên khung hơ…
Nội tâm đang gào thét, Diệp Đình đột nhiên đưa tay bế cô lên: “A! Anh làm gì? Cho em xuống!”
Anh ta gian xảo cười uy hiếp: “Đừng kêu, nơi này trước không có nhà ơ, sau không có hàng quán, em dù kêu rát cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu.”
Phụt….
Diệp đại đại, thói quen của anh nhiều như vậy, anh làm thế nào sống đến giờ này chứ? Lại vẫn chưa bị ai đánh chết sao?
“Mang em đi đốt lửa.” Anh ta khiêng cô đi. Đầu cô hướng xuống phía dưới đặc biệt khó chịu: “Để em xuống, nhức đầu.”
“Nói lời dễ nghe.”
“Chồng thân yêu, anh đẹp trai nhất, vạn người mê…” Trong lòng còn bồi thêm một câu, thiếu nữ bốn mươi năm trước…