Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bốn giờ chiều ngày hôm sau Lăng Vi mới tỉnh.
Mắt cô không mở ra được, toàn thân đau đớn… Cô muốn động, làm thế nào cũng không động được.
Cô nhịn đau, hừ một tiếng…
“Vi Vi…” Diệp Đình lập tức nắm tay cô, cúi người xuống, hỏi bên tai cô: “Em tỉnh rồi? Khát không?”
Lăng Vi gật đầu. Động nhẹ, đầu cô giống như muốn rớt ra…
Giang Quân thấy cô gật đầu, liền đứng lên đi rót nước.
Giang Quân và Diệp Đình cả ngày nay không đi làm, luôn canh giữ bên cạnh cô.
Diệp Đình cũng không đuổi Giang Quân đi, dù sao trừ Lăng Trí và Lăng Tiêu, Giang Quân được coi là người thân nhất của Lăng Vi.
Hai người luân phiên ăn cơm, tắm, ngược lại có thể ở cùng.
Lăng Vi tỉnh mới cảm thấy nhức đầu.
Cô giơ tay che đầu, cắn răng chịu đựng.
Diệp Đình đau lòng sắp chảy máu: “Em mau nằm xuống đi, đừng ngồi dậy.”
“Không sao… Em nằm mệt…” Diệp Đình và Giang Quân đỡ cô, Diệp Đình ôm lưng cô, Giang Quân kéo cánh tay cô, hai người dùng sức đỡ cô dậy.
Lăng Vi nhìn Giang Quân: “Anh, anh cũng ở đây à.”
Diệp Đình trầm giọng nói: “Anh ta đã ở đây giữ một ngày.”
Lăng Vi lập tức nói: “Anh, anh mau về ngủ đi, có Diệp Đình ở đây là được rồi.”
Giang Quân thầm nghĩ: Tiểu tử Diệp Đình nói lời này chính là vì muốn Tiểu Vi đuổi anh ta đi?
Diệp Đình cũng giữ một ngày, sao không bảo anh về đi?
Giang Quân đứng lên, đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói với Lăng Vi: “Diệp Đình cũng giữ một ngày một đêm rồi, bảo anh ta nghỉ ngơi đi.”
Anh ta vừa dứt lời, Lăng Vi liền cắn môi nhìn Diệp Đình, ánh mắt kia có trách cứ, có đau lòng: “Hai người làm gì vậy?” Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn Giang Quân: “Khi em ngủ, hai người cũng ngủ được mà… Hai người mệt mỏi đổ bệnh, vết thương em có thể lành lại sao?”
Giang Quân hít một hơi, đi ra ngoài. Mặc dù không nỡ, nhưng dẫu sao Tiểu Vi là vợ của Diệp Đình. Người bây giờ cô thích là Diệp Đình, lúc này bị thương, nhất định rất muốn nũng nịu với người mình yêu nhất…
Giang Quân ôm ngực đau đớn khó chịu, cố nén đi ra ngoài.
Lăng Vi cảm thấy không đúng, Diệp Đình đè cô nói: “Để anh ta yên tĩnh đi.”
Ngoài cửa bệnh viện có một sạp báo, Giang Quân đi tới, mua một quyển “Người xâm nhập”.
Anh ta vội theo đám người lên một chiếc xe buýt.
Ngồi lên xe, anh ta mới tỉnh hồn lại… Anh ta lái xe tới bệnh viện, vừa rồi lại mơ mơ màng màng lên chiếc xe buýt này, anh ta cũng không biết chiếc xe này chạy đi đâu…
Nếu đã lên, thì ngồi đến điểm cuối đi!
Dù sao, bây giờ anh ta cũng không biết đi đâu…
Giang Quân ngồi ở dãy cuối, mở manga trong tay.
Quyển manga này vẽ rất đẹp, rất chuyên tâm, nhiệt huyết!
Nội tâm nam nữ chính vô cùng mạnh mẽ, đều là tính cách bền bỉ, bất khuất đó.
Giang Quân phiền muộn thở dài.
Một nữ sinh ngồi cạnh anh ta đột nhiên hỏi anh ta: “A? Tiên sinh, anh cũng thích đọc quyển manga này à?”