Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“…” Lôi Tuấn lại khiến cô nghẹn cứng họng.
“Chàng rể vàng được chưa? Kim cương ương lão ngũ đã được chưa?”
“Phi… không biết xấu hổ. Gạch đá ngô lão nhị nhà anh ấy!”
“…”
Lôi Tuấn thật muốn đánh cô!
Hạ Tiểu Hi cũng gấp rút nói: “Anh nói cũng đúng.” Nếu như đi khách sạn, không tránh được cảnh sẽ phải nhờ anh đưa lên phòng.
Nếu như bị người khác cố ý nhìn thấy, nói không chừng lại bảo cô đi khách sạn thuê phòng với đàn ông!
Hạ Tiểu Hi chỉ đành phải gật đầu, nói: “Anh nói rất có lý, vậy thì tôi ngủ ở đây… tôi không về nữa.”
“Ừ, nếu như em sợ, thì cũng đừng tắt đèn nữa.”
Hạ Tiểu Hi gật đầu, leo đến trên giường, chui vào trong chăn, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, khẽ mở miệng nói: “Cám ơn anh.”
“Tại sao lại cám ơn tôi?” Lôi Tuấn vừa định đi ra ngoài, đột nhiên lại nhìn sang chỗ cô.
Não của cô gái này hình như không được bình thường thì phải…
Anh thật sự không thể theo kịp tiết tấu của cô!
Hạ Tiểu Hi nói: “Cám ơn anh, vừa nãy vẫn luôn bồi tôi mà. Tôi thật sự rất sợ.”
Lôi Tuấn gãi gãi đầu, “Bây giờ em còn sợ không? Nếu không, thì tôi ở lại nói chuyện với em thêm một chút, dù sao tôi cũng không ngủ được.”
“Vậy cũng được.” Hạ Tiểu Hi bò dậy, ngồi vào phía trong một chút, vỗ vỗ tay xuống chỗ bên cạnh mình.
Lôi Tuấn lại ‘gào thét rầm trời’ trong lòng!
Tính cảnh giác của cô gái này cũng quá thấp rồi!
Nói thật… đây là anh chứ… nếu đổi thành một người đàn ông khác, nhận được lời mời như vậy… liệu có ai sẽ không động tâm tư được chứ?
Khuôn mặt Lôi Tuấn không tự giác liền đỏ lên.
Anh làm bộ thờ ơ đi tới, dù sao đó cũng là giường anh mà, anh rất quen thuộc với nó.
Thành thạo ngồi lên giường, vừa nhìn thấy chiếc chăn mỏng màu xanh a trời mà ngày nào anh cũng đắp đang ở trên người cô… đột nhiên, trong thân thể anh có một chút xao động khác thường.
Hạ Tiểu Hi dựa vào gối, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh thích đọc thơ không?”
Lôi Tuấn hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Suy nghĩ một chút rồi nói: “Thích chứ! Từ nhỉ tôi đã thích đọc thơ rồi!”
Hạ Tiểu Hi vô cùng cao hứng, lập tức ngồi thẳng dậu, đôi mắt to phát ra tia sáng, hỏi anh: “Anh thích thơ của ai vậy hả?”
Lôi Tuấn nói: “Tôi thích… nhiều lắm!”
“Thật sao?” Đôi ngươi Hạ Tiểu Hi liền tràn đầy thứ ánh sáng sinh động.
Lôi Tuấn nói: “Chẳng nhẽ còn không thật!”
Hai tay cô ôm lấy tim, “Anh thật lợi hại, tôi thích nhất Ni Thải, … anh thì sao?” Cô ngoẹo đầu nhìn anh, trong đầu Lôi Tuấn nghĩ, Ni Thải ấy hả? Chưa từng nghe qua, Ni Mã thì còn nghe rồi…
Hạ Tiểu Hi nhìn anh đầy khao khát, “Vậy anh thích ai nhất? Có thể đọc cho tôi nghe một hai bài được không?”
Lôi Tuấn ho khan một tiếng, “Đương nhiên là có thể, để tôi nghĩ một chút xem… À! Tôi đọc bài thơ mình quen thuộc nhất nhé!”
“Được a~!”
Lôi Tuấn ngồi thẳng người, hắng giọng một cái, “Cạp cạp cạp … Cổ cong hướng trời hát. Lông trắng nổi nước xanh, chân hồng đạp lướt sóng.”
Sắc mặt Hạ Tiểu Hi trầm xuống, nhìn anh như một tên ngốc.
Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh ta nữa!
Lôi Tuấn đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười dài một tiếng, “Ai aizz, tôi đùa em đó…”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Lôi Tuấn thành thực nói: “Tôi đọc ít sách, mấy tác giả nước ngoài mà em nói kia, tôi thật sự không biết. Thế nhưng Trung Quốc chúng ta cũng có trên dưới năm nghìn năm lịch sử, nhiều thơ hay như vậy, cần gì phải đi học thơ của nước ngoài làm gì?”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, “Anh nói như thế, cứ như là chính mình biết nhiều lắm ấy?”
“Ế? Chuyện này em cũng đừng có mà xem thường tôi, Đường thi, Tống từ, tôi thật sự không biết ít đâu nhé! Nhất là thơ của Tô Thức Tô Đông Pha, tôi biết gần hết đấy.”
“Thạt hay giả vậy? Anh đừng có mà khoác lác! Chục năm sống thasng thảy mơ màng, câu tiếp theo là gì?”
“Chẳng tơ lường, tự tơ vương. Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương.” Lôi Tuấn không chút nghĩ ngợi, liền bật thốt ngay. Anh nhìn Hạ Tiểu Hi một cái, “Không phải là em sợ quỷ sao? Hơn nửa đêm, lại đọc thơ ma quỷ, rồi còn mộ phần, em không sợ hả?”