Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tiểu Hi vẫn quệt miệng.
“Hay là anh đưa tôi về trường học đi, nếu như anh không muốn tự mình làm… thì tìm Thiên Ma đến…”
Lôi Tuấn nhìn ngớ người, trợn mắt trừng cô, “Hơn nửa đêm, tôi lại đi gọi một thằng con trai ra, phù hợp lắm hả? Tôi lại không phải gay!”
Hạ Tiểu Hi buồn ngủ muốn chết, đang ngáp dở, đột nhiên trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Thế hơn nửa đêm gọi một nữ sinh ra ngoài thì thích hợp chắc? Tôi còn tưởng Lôi Đình cũng ở đây nữa kìa? Anh em hai người không ở chung với nhau sao?”
Lôi Tuấn căn bản không nghe thấy cô nói gì, cái bộ dạng ngáp ngắn ngáp dài của cô ấy thật dễ thương chết mất… giống hệt một con thỏ nhỏ tai dài vậy! Đôi mắt sáng trong giống hệt hai trái nho tím! Lúc buồn ngủ thế này, ánh mắt như không có thần, Lôi Tuấn muốn giơ tay lay lay cô, để cho cô tỉnh ngủ.
Hạ Tiểu Hi che miệng ngáp một cái, giơ tay, vươn người một cái.
Lôi Tuấn đầu đầy vạch đen, thần kinh cảm xúc của cô gái này cũng quá thô rồi, động tác này của cô ấy… hoàn toàn không nhận tháy là dáng vẻ nhỏ xinh ấy của mình, quyến rũ đàn ông đến mức nào hay sao hả?
Lôi Tuấn cố ý ra vẻ không nhẫn được nữa, “Bảo cô xóa thì cô xóa luôn! Bạn cô gặp nạn, chẳng lẽ cô không nên vào nước sôi lửa bỏng cùng cô ấy sao?”
“Nên chứ!” Hạ Tiểu Hi gật đầu, “Thế nhưng, mấy chuyện như xóa bỏ kiểu này, tôi làm ở phòng mình cũng được chứ sao? Tại sao lại phải đến nhà anh?” Cô đột nhiên phản ứng lại được.
“…” Lôi Tuấn câm nín, đúng nhỉ… người ta cũng có thể làm vậy ở phòng ngủ của mình được mà, tại sao lại phải đến nhà anh ta…
Anh ta hơi nghĩ nghĩ một chút, cố ngang ngạnh nói: “Tốc độ web ở nhà tôi nhanh hơn…”
Hạ Tiểu Hi chu mỏ, “Phòng của bọn tôi cũng 100m mà! Mấy phút là xong 1 đoạn video!”
“…” Lôi Tuấn lại bị nghẹn, nói: “Hai người làm cùng với nhau, có động lực hơn chứ sao…”
Anh ta nói xong, cả người liền thấy ngượng ngùng, cái cớ này… thật sự là, quá nát bét rồi! Hơn nữa còn dơ không thể chịu được.
Lại không nghĩ rằng, Hạ Tiểu Hi còn gật đầu một cái, “Vậy cũng được…”
Lôi Tuấn che mặt, trời đất mami ơi… nói chuyện với cô nàng 2b ngốc nghếch này, tuyệt đôi không thể làm theo lẽ thường được mà!
Hai người liên tục cóa từ hơn nửa đêm đến hai giờ sáng, Hạ Tiểu Hi thật sự cảm thấy quá mệt, “Lôi Tuấn, tôi buồn ngủ…” Giọng nói của cô mềm mềm, đôi mắt màu nho tím còn mơ mơ màng màng, hai mí mắt không ngừng dán chặt vào nhau.
Lôi Tuấn hấp tấp nói, “Vậy cô đi ngủ đi, phòng của cô wor bên trái ấy.”
“Oh…” Hạ Tiểu Hi lảo đà lảo đảo đi vào phòng.
Bên tái, bên phải… cô nhìn sang trái một chút, cận thận xác định đó là bên trái rồi mới mở cửa đi vào. Tắm rửa xong, liền nhào đến chiếc giường lớn, chui vào trong chăn, vừa đặt đầu xuống là ngủ ngay.
Lôi Tuấn làm thêm một lúc nữa, thật sự cảm thấy việc này quá chán! Không làm nữa!
Anh ta ném con chuột đi, đột nhiên nghĩ đến, có thể bỏ tiền ra tìm người đến làm thay mà nhỉ! Tại sao mình lại phải ngốc ngốc nghếch nghếch ngồi xóa cơ chứ!
…
Lôi Tuấn tắt máy tính, trở về phòng. Anh cũng buồn ngủ lắm rồi, cố nén cơn buồn ngủ lại để tắm cho xong, sau đó mò đến mép giường.
Mới vừa nằm xuống
Đột nhiên —— ảnh cảm thấy có một thứ gì đó mềm mềm quấn lấy eo mình! “Má ơi —— có rắn ——” da đầu Lôi Tuấn cũng phát nổ! Hét một tiếng sau đó nhảy bật dậy, đạp bay ‘con rắn’, sau đó nhanh chóng nhảy tót xuống đất đi bật đèn.
“Ưm… đau quá đi mất!”
Lôi Tuấn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ai đang nói chuyện thế này!
Anh vặn đèn cỡ sáng nhất ——
Anh che chỗ ánh sáng hắt vào mắt mình, chỉ thấy Hạ Tiểu Hi đang ngã lăn trên đất vừa nằm xoa xoa chỗ bị đạp vừa hừ hừ…