Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bên dưới đều là mắng chửi: “Tiện nhân! Trả chồng chúng tôi là cho chúng tôi!” “Không biết xấu hổ! Đứng núi này còn trông núi nọ!”
“Chưa từng thấy phụ nữ lẳng lơ như vậy! Diệp đại boss bỏ tiện nhân này đi!”
Tóc Lăng Vi dựng đứng lên.
“Bộ trưởng Bộ trưởng…” Tiểu Cầm bị dọa sợ, run rẩy kêu cô.
Tiểu Cầm chưa từng thấy Bộ trưởng nổi lửa lớn như vậy.
Giống như muốn tự bốc cháy tại chỗ.
Tiểu Cầm nơm nớp lo sợ cầm điện thoại mình, rất sợ Bộ trưởng ném điện thoại của cô ta…
Bắp chân Tiểu Cầm run rẩy lui về sau.
Bởi vì, dáng vẻ của Bộ trưởng và Tổng giám đốc lúc này thật sự… quá… kinh khủng!
Sắc mặt Tổng giám đốc cực kém, Tiểu Cầm không dám ngẩng đầu, cũng không dám đi ra ngoài.
Trong lòng Lăng Vi cảm thấy đau buồn kinh hãi.
Ai thiếu đức như vậy, đi chụp lén cô và Giang Quân, bọn họ không có chuyện gì lại viết thành như vậy!
Những tấm hình kia đều mượn góc độ để nhìn cô và Giang Quân thân mật, thật ra căn bản không có!
Cô và Giang Quân bắt kẻ gian, vật lộn với côn đồ, lại chụp những hình ảnh khiến người khác nghĩ xa xôi như thế! Đúng là quá ác độc!
Nhưng Diệp Đình hiểu lầm cô, cô không có lời nào để nói.
…
Cô không muốn tranh cãi với anh.
Nhưng cục diện này… phải làm sao đây? Diệp Đình đột nhiên xuất hiện…
Chung quanh nhiều ánh mắt như vậy, cô giải thích cô và Giang Quân không có gì cũng không ai tin!
Ánh mắt mọi người chung quanh đều ác độ như tia laser, muốn xuyên thấu cô!
Vừa rồi còn ngọt ngào lại bị toàn thành phố che cười sao? Trực thăng, hình chụp ấm áp, không biết phía sau còn có niềm vui bất ngờ gì đang chờ cô.
…
Bây giờ toàn bộ biến thành bọt nước!
Cả người Lăng Vi mệt mỏi như lên cơn sốt, lúc này, tiếng chỉ trích chung quanh ngày càng lớn: “Không làm Tổng giám đốc phu nhân thật tốt, lại đi vụng trộm cùng đàn ông, có phải cô ta bị bệnh không?”
“Nếu tôi là Tổng giám đốc, tôi đã đánh chết cô ta!”
Ánh mắt Diệp Đình như dao, sắc mặt âm trầm quét quanh một vòng, trong nháy mắt —— tất cả mọi người đều lấy tốc độ nhanh nhất biến mất trước mặt anh.
Sân thượng chỉ còn hai người họ.
Điện thoại Lăng Vi truyền tới tín hiệu, cô nhận cuộc gọi video, Lôi Đình bày dáng ở hòn đảo: “Chị dâu, chị đoán em ở đâu?”
Chung quanh Lôi Đình là khí cầu và băng lụa màu, cũng có không ít phú thương, truyền thông ở đó…
Bữa tiệc linh đình, trò chuyện vui vẻ.
Trên hòn đảo rất náo nhiệt, hiển nhiên vẫn chưa biết bên này xảy ra chuyện gì.
Lăng Vi chỉ cảm thấy mình gây họa lớn! Đây là… Niềm vui bất ngờ Diệp Đình chuẩn bị cho cô?
Anh mời nhiều người như vậy là muốn tuyên bố và để bọn họ chứng kiến hôn lễ của hai người?
Lăng Vi choáng váng, trước mắt tối đen. Cô lảo đảo.
Diệp Đình đỡ cô.
Lăng Vi cắn môi, khó khăn nói: “Không phải như anh nghĩ…”
Diệp Đình từ trên cao nhìn xuống cô, tròng mắt đen u ám.
Trong hình, ánh mắt cô nhìn Giang Quân… thật khiến anh ghen tỵ đến nổi điên! Ánh mắt tin cậy tuyệt đối, ánh mắt tâm đầu ý hợp đó đốt lòng anh!
Anh tin tưởng cô, không hoài nghi cô! Nhưng anh không thể không ghen tỵ! Vại giấm đổ ngã! Ánh mắt cô nhìn Giang Quân làm anh nổi điên!
Anh không muốn cô khó chịu vì chút chuyện này, nên cho dù cả thế giới cho rằng anh bị đội nón xanh, cũng tình nguyện chịu đựng không bộc phát!