Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
*: Mong được tâm của người. Bạc đầu không phân ly
Lăng Vi trở lại biệt thự, nhìn thấy Vương quản gia lo lắng sốt ruột.
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong nhà không khí có chút không thích hợp.
“Phu nhân, ngài đã trở lại!” Vương quản gia thấy cô trở về, nháy mắt như nhìn thấy cứu tinh vậy!
“Trong nhà đã xảy ra chuyện sao? Sao không khí lại nặng nề như vậy?”
Vương quản gia vội vàng nói: “Hôm nay tâm tình của Tiên sinh cực kì không tốt... không biết vì sao... ngài ấy và Lôi thiếu gia ở trong phòng cãi nhau gì đó, vừa nãy thiếu gia Quân Dương, thiếu gia Tần Sênh đều tới, chắc là có chuyện quan trọng.
“Được rồi, tôi đi xem một chút.”
Trong lòng Lăng Vi thầm nghĩ, Diệp Đình đang tức giận sao? Vì sao chứ?
Lăng Vi đi tới cửa thư phòng của Diệp Đình.
“cốc cốc cốc...” cô gõ cửa, cửa phòng lập tức bị mở ra, Lôi Tuấn có hơi ngoài ý muốn: “Chị dâu, chị tới vừa lúc lắm...”
“Chị dâu, đã lâu không gặp,”
“Các anh đều ở đây hả?”
Cô chào hỏi mọi người, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Đình hỏi anh cô có thể vào không.
Diệp Đình gật gật đầu.
Lăng Vi đi vào, Lôi Tuấn đóng cửa, nói với Lăng Vi: “Chúng tôi đang tìm dì Khanh, trước đó chúng tôi bắt được quản gia của Louis, và người hầu nên tìm ra được chút thông tin.”
Lăng Vi vội vàng gật đầu, nhìn dáng vẻ này... kết quả không tốt lắm.
Không khí trong thư phòng khẩn trương làm người ta thở không nổi.
Lôi Tuấn nói: “Lão quản gia Louis nói, năm Đình ca sinh ra, trang viện Lạc Tháp bị cháy, dì Khanh bị thiêu chết trong hỏa hoạn. Nhưng hiện nhiên tin tức chúng tôi tìm ra, năm Đình ca sáu tuổi, dì Khanh có viết thư cho Louis, chứng minh bà còn sống.”
“Đúng thế... lá thư kia tôi đã xem qua.”
Lôi Tuấn lại nói: “Hiện tại chúng tôi vẫn đang tìm manh mối nhưng căn bản không thấy người đâu...”
Đoàn người đều nhìn chằm chằm Lôi Tuấn, sợ anh ta nói gì đó mà mọi người không tiếp thu được.
“Tôi đoán.. dì Khanh vẫn muốn trốn tránh khỏi sự khống chế của Louis, cho nên trốn rất kĩ, cái này chúng ta có thể hiểu. Nhưng mà hiện tại thế lực của Đình ca đã hoàn toàn áp đảo Louis... hơn nữa lần này chúng ta vừa đánh cho Louis quân lính tan rã. Nếu dì Khanh biết được sẽ tới tìm chúng ta mới đúng... dù dì ấy không tới tìm, lấy năng lực người của chúng ta, tìm một người trong tấm hình căn bản không phải là vấn đề gì khó.”
Lăng Vi đã hiểu.
Nhìn Tần Sênh lại nhìn Lôi Tuấn: “Ý của các anh là... mẹ chồng tôi còn sống thì sẽ chủ động tới gặp Diệp Đình nhưng bà không hề có động tĩnh, người của chúng ta cũng không tìm ra cho nên... các anh nghi ngờ bà ấy không còn sống?”
Vẻ mặt Lôi Tuấn ủ dột: “Đúng thế... lá thư lần trước cô cũng thấy rồi đấy, dì Khanh nguyện ý dùng mạng mình đổi lấy tự do của Đình ca... nếu dì ấy còn sống nhất định sẽ ở nơi nào đó âm thầm chú ý tới Đình ca. Hiện tại Đình ca quyền thế đều lớn, nếu dì ấy biết sẽ không tiếp tục trốn tránh.”
Ánh mắt Diệp Đình đầy ẩn nhẫn, đã chịu đựng tới cực điểm.
Tần Sênh khoanh tay: “Ý của tôi cũng là như vậy.”
“Ừ.” Lăng Vi cũng hiểu ý của anh ta.
Tần Sênh là người tỉnh táo nhất, không nói towist ình cảm, chưa bao giờ vì khó chịu mà không nói thật.
Lôi Tuấn và Quân Dương còn để ý tới cảm nhận của Diệp Đình.
Diệp Đình dựa vào kệ sách, sắc mặt tối tăm.
Lôi Tuấn và Tần Sênh dám nói, Quân Dương căn bản ngay cả thở cũng phải cẩn thận.
Lăng Vi đi tới nắm tay Diệp Đình, cả người Diệp Đình cứng lại, banh chặt.
Một lúc sau mới nắm lấy tay cô.
Lăng Vi sờ má anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hốc mắt anh: “Gần đây có manh mối gì sao? Nói em nghe một chút.”
Lôi Tuấn vội vàng cầm cuốn sổ: “Đây là nhật kí tìm được trong tủ sắt của Louis, chỉ ghi mấy trang.”
Lăng Vi mở ra, thấy chữ viết giống như trong lá thư kia.