Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tay nhỏ khẩn trương siết bút, ngập ngừng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện rồi…”
“À, thế nào? Không thoải mái sao?” Diệp Đình biết cô đi làm gì, nhưng muốn chính miệng cô nói ra.
Chính cô quyết định nói và bị ép nói, hiệu quả tuyệt đối không giống nhau.
Chờ đến lúc cô có thể mở cánh cửa lòng.
Cô xoắn xuýt như bánh quai chèo.
Diệp Đình nhìn cô, cho cô niềm tin.
Miệng cô hé ra lại khép, không nói nên lời.
Diệp Đình cầm đậu phộng rang để bên mép cô, tỏ ý cô ăn.
Lăng Vi há miệng mút ngón tay anh.
Môi cô mềm mại nho nhỏ, đầu lưỡi nhẹ nhàng mút ngón tay anh, khiến người anh nhũn ra.
Chỉ cảm thấy giống như có một dòng điện lan tràn toàn thân.
Đầu lưỡi Lăng Vi cuốn đậu phộng rang vào miệng.
Diệp Đình trấn định lại, cầm bánh Osmanthus đút cô, sau đó lại đút bánh táo, ăn gần hết, lại đút dưa hấu cho cô, Lăng Vi đưa tay nhận lấy, cái miệng nhỏ ăn rồi ăn.
Chờ cô ăn no, anh lấy khăn giấy cẩn thận lau miệng cho cô. Lăng Vi囧囧 cười lên, có cảm giác giống như anh đang đút thú cưng…
“Đi rửa tay…” Lăng Vi kéo anh tới bồn rửa, cô rửa mặt, đánh răng súc miệng, Diệp Đình cho người dẹp mâm.
Giải quyết vấn đề “ấm no”, Diệp Đình lại tiếp tục giải quyết chuyện phiền lòng cho cô…
Bọn họ ngồi trên đệm tròn, anh cầm cây viết vẽ loạn trên tờ giấy trắng, nhàn nhạt hỏi cô: “Làm sao đi bệnh viện? Khó chịu chỗ nào? Sao không nói cho anh?”
Cô cắn môi, do dự nói: “Không có chuyện gì, chỉ là…”
Nói một hồi, lại nghẹn, thật khó mở miệng.
Cô cúi đầu, vùi mặt vào trong khuỷu tay.
Diệp Đình vuốt tóc cô, nhẹ nhàng cầm rong tay, đầu ngón tay khẽ cuốn. Anh cúi đầu hôn tóc mai cô: “Không sao thì tốt. Trễ rồi, đi ngủ…”
Không muốn ép cô, thấy cô khó chịu, cả người anh như bị kim đâm!
Lăng Vi đột nhiên đưa tay ôm cổ anh: “Chồng, thật xin lỗi…”
“Ngốc! Sao nói xin lỗi?”
Anh kéo cô vào trong ngực, cô ngồi lên đùi anh, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt: “Xin lỗi…”
“Nói lời ngốc gì thế?” Anh dùng sức vuốt tóc cô, hai tay dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Cô khóc thành tiếng, khóc thút thít trên bả vai anh: “Em biết… em không thể mang thao…”
Diệp Đình ngắt lời cô: “Ngốc, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.”
Cô buồn rầu khóc, tim Diệp Đình muốn nát, nhưng đây là điều cô phải trải qua, anh không thể ngăn cản, chỉ có thể chia sẻ cùng cô, giảm tổn thương đến thấp nhất.
Anh vuốt lưng cô, ôn nhu nói: “Đều là chuyện nhỏ, không nghiêm trọng như em nghĩ. Hồ lãi tiên sinh cũng nói từ từ điều dưỡng sẽ được, hơn nữa không được thì có thể làm gì? Anh cưới em, cũng không phải để em nói dỗi tông đường cho anh, anh yêu em, muốn ở bên em, có con hay không, không ảnh hưởng tới anh.”
Tiếng khóc cô càng lớn hơn, Diệp Đình vội đổi cách khuyên nhủ: “Bây giờ chưa chắc chắn là không thể mang thai, khoa học phát triển như vậy, nếu thuốc bắc không chữa được thì thụ tinh ống nghiệm, ống nghiệm không thành công, chúng ta liền nhận con nuôi. Chúng ta còn có tiểu Tony, còn có nhiều đứa nhỏ ở cô nhi viện mà.”
“Hu hu…” Tiếng khóc rốt cuộc nhỏ đi, Diệp Đình biết, sau này tuyệt đối không thể nói không có con cũng không sao, nhất định phải nói: “Không cần sợ, nghĩ cách…”
Bảo bối của anh nha… Trong lòng vẫn rất để ý…
Anh ôm cô vào ngực như ôm trẻ con, dỗ cô, nhỏ giọng hát, Lăng Vi đột nhiên hít mũi bật cười: “Anh hát bài quỷ gì thế!”
Diệp Đình thấy cô cười, xoa mặt cô: “Vậy đổi bài khác, tình bạn ngày dài tháng rộng…”
Phốc ——