Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nơi này trang trí đèn thủy tinh cực kì khí phái, đi vào đại sảnh có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trưng.
Tiếng piano vang lên như tiếng suối chảy, tâm tình vô cùng thả lỏng.
Nhưng mà hôm nay anh không hề vui.
Anh chỉ muốn nhanh tiễn Dương Hồng Lợi mà về nhà.
“Diệp tiên sinh…”
Dương Hồng Lợi thấy Diệp Đình đi tới, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
Dương Hồng Lợi đứng lên tiếp đón Diệp Đình, chủ động vươn tay nhiệt tình dùng tiếng Hàn chào hỏi, sau đó đưa tay chỉ: “Vị này là con gái nhỏ của tôi, lần trước ở bữa tiệc của Laroe đã gặp qua ngài. Đêm nay Dương mỗ mạo muội tới gặp ngài vẫn mong Diệp tiên sinh không cảm thấy phiền, nó vừa từ nước ngoài trở về, sốt… ruột gặp tôi liền vội vàng chạy tới. Tôi để nó lên lầu cùng, nó nói muốn gặp Diệp tiên sinh trong truyền thuyết… ngài xem…”
Sắc mặt Diệp Đình lạnh nhạt, không nhìn ra biểu tình gì.
Cô gái kia không dám bắt tay, chỉ ngọt ngào cười nói: “Diệp tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp anh.”
Cô gái kia mặc váy công chúa màu hồng, túi tóc công chúa vô cùng tỉ mỉ, trên đầu còn đeo chiếc vương niệm nhỏ.
Vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Cô gái kia nghiêng đầu, xấu hổ mỉm cười.
Cô ta nhìn Diệp Đình, ngượng ngùng nói: “Diệp tiên sinh, mấy tháng trước vừa gặp anh, nay lại gặp, xem như là duyên phận cạn một ly.”
Cô gái kia cười tươi, tao nhã rót rượu cho bọn họ, lúc nhìn Diệp Đình, ánh mắt không che được nhiệt tình.
Diệp Đình không phải dạng người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, biểu tình vẫn lạnh nhạt không nhìn ra chút cảm xúc.
Dương Hồng Lợi nói: “Diệp tiên sinh, mảnh đất ngài muốn đãi khai phá trở thành đất thương nghiệp, phương diện giá cả còn cần ngài hiểu cho.”
Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Không thành vấn đề, giá tiền này tôi tiếp nhận.” hôm nay anh tới chính là thu mua cho tiểu Vi, nơi này chính là nơi ba mẹ cô gặp chuyện không may.
“Được.”
Dương Hồng Lợi nói: “Hội đồng quản trị của chúng tôi đã thương lượng, đã trình văn kiện, chúng tôi nhanh chóng đóng dấu cho ngài.”
Diệp Đình nâng ly cụng với ông ta.
Uống mấy ly xong, cô gái kia cười cười ngồi bên cạnh Diệp Đình, mỉm cười hỏi: “Chủ nhật này Diệp tiên sinh có rảnh không?? Tôi có hai tấm vé nghe nhạc, còn chưa biết đi cùng ai.”
Cô ta đưa ly rượu cho Diệp Đình, đáng yêu nhìn anh, ngón tay không lưu tâm chạm vào ngón út của anh.
Diệp Đình chán ghét lườm cô ta.
Đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Nhà có vợ hung dữ, không dám uống nhiều rượu.”
Nói xong đi về toilet rửa sạch cánh tay, chỉ thấy Dương Hồng Lợi nghi hoặc nhìn anh, Diệp Đình ném khăn tay trong tay Jayson, lạnh lùng cho tay vào túi.
Gương mặt anh lạnh lùng, gương mặt đầy kiêu ngạo, cả người bao phủ một tầng lạnh lẽo làm cho người ta nhìn không dời mắt.
Dương Hồng Lợi vội vàng hỏi: “Diệp tiên sinh… sao vậy?”
Diệp Đình nhìn Dương Hồng Lợi, nhàn nhạt nói: “Ra ngoài đã lâu nên sốt ruột về nhà với bà xã. Nếu mọi chuyện đã xong thì Diệp mỗ không phụng bồi nữa.”