Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chiếc xe đen lao nhanh như bay!
“Xuy ——” vượt qua —— xe đỏ!
Chiếc xe của Hứa Tử Huân bị tụt lại phía sau.
“Anh đã vượt qua tất cả mọi người rồi!” Lăng Vi kích động hô to: “Chồng, anh là số 1 rồi!”
Diệp Đình cười vui vẻ, số một hay không, không phải là thứ anh muốn, anh chỉ muốn khiến cô chiến thắng được sự sợ hãi, anh chỉ muốn khiến cô tin tưởng anh vô điều kiện. Bất kể sau nay có xảy ra nguy hiểm gì, bất kể có gặp phải khó khăn gì, anh cũng hi vọng cô sẽ dũng cảm đối mặt, cũng có thể sáng vai bên anh vô điều kiện, cùng anh đối mặt với mọi khó khăn, mưa gió cùng thuyền. Anh muốn cho cô biết rằng, bất kể lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng, dù anh có vứt bỏ chiếc mũ bảo hộ rồi, không còn muốn sống nữa, nhưng cũng sẽ bảo vệ cô thật an toàn, cho cô lòng tin, cho cô sự an tâm.
“Pi-pô——” Lăng Vi nghe thấy một tiếng vang, chiếc xe của họ đã lao đến điểm cuối cùng.
Bên cạnh không ngừng có người vẫy vẫy cờ.
“Pi-pô——” Chiếc xe màu xanh cũng vượt qua điểm cuối.
Chỉ chậm hơn hai giây so với chiếc xe đen.
Nhưng, trong cuộc đấu kỹ năng chuyên nghiệp, hai giây, đối với một số người mà nói, đó chính là thứu mà cả đời này vượt mãi cũng không xong.
Mà chiếc xe đỏ, đột nhiên chạy ta khỏi đường đua!
“Ùng oàng” lăn lông lốc mấy vòng liên tiếp, đầu xe đập vào thảm cỏ màu xanh.
Sau đó, thân xe đỏ cũng đột nhiên bốc khói đen…
Hứa Tử Huân bị ngã đến mức đầu óc quay cuồng, anh ta cực kỳ giận dữ! Cả người cũng treo ngược trong xe, tư thế khó mà chịu đựng được.
Chiếc xe lăn lông lốc, khiến cả người anh ta cũng lăn theo, đau nhức như bị vỡ vụn, cả người đều đau.
Vừa nãy anh ta luôn một mực áp sát xe đen, lại không nghĩ đến việc chiếc xe đó đột nhiên đẩy anh ta ra, tăng nhanh tốc độ lao về phía trước.
Mà anh ta vẫn khống chế cả thân xe áp sát vào bên phải, không kịp quay trở về giữa đường đua.
Khiến cho chiếc xe đua màu đỏ của anh ta mất đi thăng bằng, lao ra khỏi hàng rào bên phải.
Trong lòng anh ta không cam tâm, anh ta tức giận, điên cuồng! Anh ta phẫn nộ gào to: “A a a —— Diệp Đình! Mày cướp phụ nữ của tao! Đâm vào xe tao, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Đầu Hứa Tử Huân sung huyết, lỗ mũi cũng như bốc khói, thật giống như có thể phun máu mũi ngay lập tức, thậm chí còn sắp sửa bất tỉnh luôn được.
Cả người anh ta đều đau, ngay cả một tế bào cũng thấy đau. Anh ta hận Diệp Đình! Hận Diệp Đình đã đoạt Lăng Vi đi, hận Diệp Đình thứ gì cũng đều mạnh hơn anh ta! Ngay cả thứ mà anh ta có tự tin nhất là đua xe, cũng không thể sánh bằng Diệp Đình được.
Hứa Tử Huân đột nhiên phun máu mũi, ngất đi.
“Xuống xe! Xuống xe! Cuối cùng cũng có thể xuống xe được rồi!” Lăng Vi như sắp sụp đến nơi!
Chiếc xe màu đen cuối cùng cũng dừng lại, có người mở cửa xe ra, Lăng Vi bị một người kéo ra ngoài: “Tiểu Vi, cậu không sao chứ?” Khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đầy vẻ kinh hoảng: “Sao vừa nãy chiếc xe đỏ lại đụng vào các cậu? Anh ta có bệnh sao?”
Hạ Tiểu Hi mở một chai nước suối: “Mau uống chút nước cho đỡ nào.”
Lăng Vi tháo mũ bảo hiểm xuống, nhận lấy nước, chỉ thấy cả khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đều trắng bệch. Hiển nhiên là sự mạo hiểm mới vừa rồi đã khiến cô ấy hoảng sợ đến trắng xanh.