Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đột nhiên như nhớ đến chuyện gì đó, Lăng Vi liền hơi ngẫm nghĩ, nói: “Cuối tuần nào em cũng đều đi dạy bọn nhỏ, anh ta nói… anh ta muốn ra ngoài tập lái xe… hóa ra, chính là đi luyện đua xe?!”
Hứa Tử Huân nói với cô là tập lãi xe, chẳng qua chỉ là cô không nghĩ đến việc đua xe mà thôi…
Cô còn tưởng rằng chỉ là tập lái xe theo nghĩa đen thôi chứ.
Xem ra… bạn gái như cô vẫn không thích hợp rồi.
Hứa Tử Huân lựa chọn chia tay với cô, thật ra cũng coi như là một quyết định rất chính xác.
Lúc này, quả nhiên thấy Hứa Tử Huân từ bên ngoài bước tới, anh ta vòng qua chỗ cửa xe, mở cửa ra.
“Sắp bắt đầu rồi.” Bàn tay Diệp Đình khẽ đặt trên tay nhỏ của cô, giống như đang trêu ghẹo: “Bây giừ em xuống xe vẫn còn kịp, lát nữa tôi dùng tốc độ bão tố, thật sự rất nhanh. Hứa Tử Huân ở đây, anh đoán sẽ xảy ra một chút tình huống, em xuống xe trước đi, anh không muốn em bị thương.”
Lăng Vi nhàn nhạt cười, hỏi anh: “Anh chỉ tùy tiện luyện tập một chút, hay là muốn thắng anh ta?”
“Chồng em đã ra tay, đương nhiên là phải thắng rồi. Em có dám ngồi không?”
Lăng Vi bình tĩnh ngồi, mở nụ cười đày rạng rỡ: “Anh dám lái, thì em cũng dám ngồi!”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, khẽ vuốt ngón tay trên môi cô tựa như hôn: “Yên tâm, kỹ thuật của chồng em rất tốt, nhất định sẽ không hất văng em ra ngoài đâu.”
“Ha ha.” Lăng Vi cố ý nghẹo đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, tinh nghịch hỏi: “Kỹ thuật trên phương diện nào giỏi?”
Diệp Đình giơ tay nhéo mặt cô một cái: “Mặt nào cũng đều giỏi, buối tối sẽ cho em cảm nhận một chút.
Lăng Vi cười, khuôn mặt ửng hồng.
“Đội mũ bảo hiểm chắc vào.” Diệp Đình cẩn thận đội mũ cho cô, xác nhận không có gì sai sót, sau đó mới đội mũ của mình lên.
Sau khi đội mũ bảo hiểm xong xuôi, Lăng Vi chỉ cảm thấy có chút bực bội, hơi nóng một chút, có cảm giác hít thở không thông.
“Vi Vi…” bên tai Lăng Vi truyền đến chất giọng rầu rĩ của Diệp Đình, anh đang đội mũ bảo hiểm bằng sắt, giọng nói cũng không quá gần gũi, Lăng Vi chỉ loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Bây giờ em mà mở cửa xuống xe, anh cảm thấy có gì đó không đúng?”
“Cái gì không đúng?” Lăng Vi nhìn ra ngoài một chút, hơi suy nghĩ rồi nói: “Khó khăn lắm em mới ngồi vào hết rồi, không muốn xuống nữa đâu. Chẳng lẽ Hứa Tử Huân lại muốn đam chúng ta?” Nếu như thật sự là vậy, thì cô lại càng không thể xuống xe. Bất kể Hứa Tử Huân làm ra hành động gì đó, nguyên nhân cũng sẽ là vì cô. Cô có thể bỏ lại một mình Diệp Đình? Để anh đối mặt một mình được sao?
Sau đó, cô lại giống như một con chuột nhỏ, xuống xe để tránh nạn?
Đó không phải là tính cách của cô!
“Đi thôi, để cho em cảm nhận thử cảm giác nhanh như chớp xem thế nào!”
Diệp Đình không nói thêm gì nữa, huấn luyện viên huýt còi một cái, bảo các xe vào vị trí.
“Ùng——” Diệp Đình mở máy, đợi một lúc…
Đột nhiên, nghe thấy khẩu lệnh của bên ngoài ——
“Chuẩn bị—— 3, 2, 1, xuất phát——”
“Ùng ùng ùng ùng —— ùng ùng ——”
Tiếng động cơ, đinh tai nhức óc!
Bắt đầu rồi!
Những chiếc xe hệt như mũi tên rời khỏi cây cung, nhanh chóng lao vèo ra ngoài ——
Chiếc xe màu đr của Hứa Tử Huân chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt đến vị trí số một.
Chiếc xe Diệp Đình lái là chiếc màu đen, dường như cũng ngang ngang tầm với chiếc màu đỏ!
Chiếc xe giống hệt đang bay ——
Lăng Vi có cảm giác hồn phách của mình vẫn đang ở nguyên vạch xuất phát, mà tất cả mọi người đã phóng xe được mấy trăm thước rồi.