Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đoàn người đến khu tập lái, Loi Tuấn đột nhiên hỏi cô: “Quỷ nhát gan, sao đột nhiên cô lại đồng ý ký tên? Cái tính cách thu mình như kia của cô, thật sự không giống với người sẽ làm loại chuyện như vậy.”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta, phản bác: “Anh mới là quỷ nhát gan ấy! Anh mới là bánh bao thì có!” Đi được hai bước, Hạ Tiểu Hi lại đột nhiên trề môi, nói: “Tôi cũng không biết tại sao… từ sau khi làm bạn với tiểu Vi, tôi liền trở nên dũng cảm, kiên định hơn.”
“Cô ấy dạy cô?” Lôi Tuấn tò mò.
Hạ Tiểu Hi lắc đầu: “Có lẽ là thay đổi ngầm chăng, mỗi ngày đều thấy cậu ấy tự tin, dũng cảm đối mặt với cuộc sống như vậy, tôi cũng bị ảnh hưởng.”
“…” Lôi Tuấn gật mạnh đầu, dường như đang suy nghĩ gì, nói: “Người bạn như cô… cũng không tệ.”
Vinh Phỉ thấy hai người trò chuyện với nhau, liền chen lại gần, đứng giữa hai người. Lôi Tuấn phát hiện những lúc mà tứ ca nhìn Hạ Tiểu Hi, hình như ánh mắt có gì đó không bình thường…
Qua một buổi chiều huấn luyện, đoàn người đã bước đầu hiểu biết sơ sơ về đua xe.
Hai người mới có thể nói là tiến bộ thần tốc. Người khác thi bằng lái, luyện ‘quay đầu’, ‘đi dốc nghiêng’, ‘vòng đường rắn ngoằn ngèo’ cơ bản cũng phải mất đến một tuần. Vậy mà hai người này, chỉ gần một ngày đã nắm giữ được mấy thứ đó.
Mặc dù huấn luyện viên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Dù sao đua xe và học lái cũng không giống nhau, đua xe là để dành cho những người có gan lớn. Hơn nữa, có Diệp tiên sinh và Lôi tiên sinh hướng dẫn bên cạnh, hai người này không tiến bộ thần tốc mới là chuyện lạ.
Lăng Vi khát nước, lúc xuống xe uống nước, lại chạm mặt người phụ nữ kia.
Đó là đối tượng hẹn hò của Giang Quân, cũng chính vào lúc vừa nãy khi cô mua quần áo, người phụ nữ đó đã châm chọc các cô.
Người phụ nữ kia đưa một tấm danh thiếp cho Lăng Vi —— Phóng viên đài truyền hình giải trí Tân Nghệ: Lý Phân Phương.
Lăng Vi thờ ơ nhận lấy tấm danh thiếp.
Vốn dĩ cô cũng chẳng có hảo cảm gì với cô ta, nay lại xảy ra chuyện mới vừa rôi, cô lại càng thêm chán ghét cô ta hơn, làm sao có thể đồng ý cuộc phỏng vấn của cô ta được cơ chứ.
“Diệp phu nhân, tôi muốn phỏng vấn cô một lần…. về chuyện lúc nãy, thật sự rất xin lỗi, tôi không biết bạn cô… đang túm tóc…”
Lăng Vi thấy buồn cười, nhìn chằm chằm cô ta.
Lý Phân Phương cố nặn ra một nụ cười giả tạo.
Lăng Vi nhíu mày, hỏi Lý Phân Phương: “Nếu không, cô Lý cảm thấy bọn họ đang làm gì?”
“À…” Lý Phân Phương cười gượng gạo một tiếng, ngượng ngùng nói: “Không… thật sự tôi không nghĩ gì cả…”
Lăng Vi lại nhìn cô ta chằm chằm, đột nhiên cười hiền hòa: “Chắc là vậy rồi… cô Lý là người chính trực như vậy, sao lại nghĩ đến mấy thứ chuyện xấu xa được nhỉ. Nghĩ xấu về người khác như vậy, nguyên nhân quan trọng chính là trong đầu mình lúc nào cũng đều mang cái suy nghĩ xấu xa như thế. Cô Lý, cô nói xem có đúng không?”
“À…” Lý Phân Phương cứng họng, lúc này, nói đúng cũng không phải mà nói không đúng cũng chẳng xong…
Thế nhưng, vừa mới nghĩ đến… người trước mặt là phu nhân của Diệp Đình…
Cuối cùng cô ta vẫn mặt dày nói ra câu: “Đúng! Cô nói không sai chút nào! Nghĩ xấu về người khác như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do trong đầu mình lúc nào cũng tồn tại loại suy nghĩ xấu xa…”
Lăng Vi gật đầu một cái, xoay người đi thẳng.
Lý Phân Phương đột nhiên kéo cô lại: “Chuyện kia… Diệp phu nhân, thời gian phỏng vấn, cô xem lúc nào thì thích hợp? Nếu như thời gian của cô eo hẹp, thì bây giờ phỏng vấn luôn cũng được.”
Lăng Vi cười hỏi: “Tôi đã đồng ý nhận cuộc phỏng vấn của cô rồi sao?”
“Hả…” Lý Phân Phương kinh ngạc nhìn cô: “Vừa nãy cô mới nói những lời kia với tôi, chính là vì làm nhục tôi, chứ không phải đồng ý nhận phỏng vấn?”