Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Anh nói đúng không?”
Anh nhìn mồ hôi trên mặt cô, gương mặt cô ửng hồng, mồ hôi chảy xuống hai gò má.
Anh duỗi tay lau mồ hôi cho cô.
Lăng Vi cười cười: Anh nói rất đúng, để em nghĩ cách khác...”
“Nghĩ được không?” Vẻ mặt của anh rất đáng đánh.
Lăng Vi mím môi lại chu miệng lên.
Diệp Đình nói: ‘Nghĩ đi, nghĩ không được lại tìm anh nghiên cứu.”
Lăng Vi kinh ngạc, ý của anh là…… Anh đã nghĩ ra cách sao? Nhưng mà…… Anh hy vọng cô từ từ trưởng thành, phải dựa vào mình tự nghĩ cách mới được.
“Được!” Cô gật đầu, nháy mắt dâng trào ý chí chiến đấu! “Chúng ta đi thôi, nơi này thật sự quá nóng.”
“Ừ.” Diệp Đình đứng lên, duỗi tay nắm tay cô.
Lăng Vi nhét tay vào lòng bàn tay anh, đột nhiên nói: “Ba của Diệc Hân là giám đốc bộ phận phát triển của Long Đằng cũ...”
Diệp Đình cúi đầu nhìn cô: “Anh không bảo em giải thích, nếu em cứ tiếp xúc với người đàn ông nào đều giải thích với anh thì mỗi ngày chúng ta chẳng cần làm gì khác nữa.”
Lăng Vi nhéo eo anh: “Anh không ghen sao?”
“Ghen chứ, mùi giấm bay khắp nơi, em không ngửi được sao?” đột nhiên Diệp Đình hừ một tiếng: “Ghen thì ghen nhưng tin tưởng là tin tưởng, đó là hai chuyện khác nhau...”
Đột nhiên Lăng Vi đứng lại nhìn thẳng vào mắt anh. Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, lấp lánh. Sau đó lại nhón chân hôn lên má anh: “Ông xã Đình Đình à, anh thật tốt, anh là ông xã tốt nhất trên đời này.”
Cô nghịch ngợm cười, đột nhiên Diệp Đình duỗi tay ôm cô, ánh mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Gọi gì đấy? Gọi to lên nào!”
Cô nhếch miệng cười, cố ý nói: “Ông xã Đình Đình.”
Diệp Đình duỗi tay xách cổ áo cô: “Khiêu chiến sự nhẫn nại của anh phải không? Kho này kín lắm, làm một lần ở chỗ này cũng không tệ đâu.”
Lăng Vi kinh ngạc, sau đó cười mỉa: “Ông xã thân yêu à, cái eo già của anh... có được không vậy?”
“Không có việc gì, liều cái mạng này anh cũng có thể làm cùng em.”
Gương mặt Lăng Vi như khổ: “Em sai rồi… Ông xã thân yêu là số 1, anh là người anh minh thần võ nhất. Toàn thể đàn ông trên thế giới nói gộp lại cũng không bằng một phần vạn trí tuệ của anh.”
Diệp Đình cười cười: “Vỗ mông ngựa đến không tồi.” Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, kéo cô ra ngoài: “Đi mau, không khí nơi này … Thật sự là…” Ở lâu thêm một giây, anh sắp hít thở không thông rồi, khổ cho cô làm sao có thể ở chỗ này cả ngày đây?
Từ kho hàng đi ra, Diệp Đình gửi tin nhắn cho Jason, bảo anh ta tìm kho hàng tốt hơn……
Lăng Vi mệt sắp nằm liệt, xe còn chưa về đến nhà đã ngủ trong lòng anh rồi.
“Anh, đời này em chẳng phục ai ngoài anh, sao động cơ chế tạo nào anh cũng hiểu hết vậy?” Lôi Tuấn đi đằngtrên xe còn chưa tới gia liền nằm hắn trong lòng ngực ngủ rồi!
Diệp Đình nói: “Tra trên mạng!”
Phốc ——
Diệp Đình ôm Lăng Vi nói: “Chị dâu cậu khắc khổ nghiên cứu nhiều năm như vậy còn chưa hiểu hết, một người bình thường như anh làm được cái gì?”
Lôi Tuấn choáng váng: “Vậy vừa nãy anh nói thật hay là... anh nói... chị dâu không nghĩ ra được thì tìm anh là sao?”
“...” Diệp Đình nhìn anh ta: “Cho nên cậu mới không tìm được bà xã...”
Phốc ——
Diệp Đình nói: “Chủ yếu là cho cô ấy sự tin tưởng, để cô ấy không c ần sợ thất bại. Kém cỏi thì còn có ông xã, anh tin tưởng cô ấy nhất định có thể làm được.”
Sao Lôi Tuấn vẫn cảm thấy bội phục cơ chứ, đơn giản là đang tự ngược mình.