Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi đỏ mặt vô cùng khó xử gật đầu: “Anh muốn em có thể ra sức phối hợp.”
Cả người cô kiều diễm… lại… đột nhiên thấy anh cầm cái dù nhảy.
Trời ơi… Diệp Đình không phải muốn chơi cái đó cơ chứ.
Máy bay trực thăng bay tới thành phố liền bay qua đó một đoạn.
Lúc đi qua một rừng cây lớn, máy bay trực thăng lượn một vòng ở gần bãi biển.
Diệp Đình thay trang phục nhảy dù cho cô, buộc lại túi dù sau đó kéo cô nhảy ra ngoài… Lăng Vi không có chuẩn bị trước, đột nhiên bay trên không.
Cô sợ tới mức ôm chặt lấy anh thét chói tai. Đột nhiên Diệp Đình nói bên tai cô: “Anh thích nghe em gọi như vậy.”
Lăng Vi lườm anh: “Khẩu vị của anh quá nặng rồi, á… sợ quá.” Gió gào rít bên tai, cả người bay như chim.
Diệp Đình cười lồng ngực chấn động, bộ dạng của cô quá ngọt ngào, quá đáng yêu.
Từ đầu đến cuối anh đều nắm tay cô, bọn họ bay trong không trung… cảm giác cực kì tuyệt mĩ,
“Thích…” cô mỉm cười.
“Kích thích không?”
Lăng Vi muốn chết rồi: “Vô nghĩa.”
Diệp Đình cũng cười: “Còn có chuyện càng kích thích hơn.”
Anh ôm cô vào lòng, ra sức hôn, đột nhiên anh giữ lấy tay cô đặt vào áo anh, chạm tới lồng ngực anh, mà anh cũng tiến vào quần áo cô, lắng nghe nhịp đập trái tim mình.
Nháy mắt cảm xúc lên đến đỉnh điểm, đột nhiên lại nghe anh nói: “Chờ em luyện thêm nhiều lần chúng ta có thể tiến tới độ khó hơn.” Hai mắt anh lóe sáng, Lăng Vi hiểu, đồ sói háo sắc này, làm giữa không trung, anh không sợ đứt sao?
Đột nhiên anh cười vô cùng hư hỏng: “Lần tới có thể không mang theo dù, em muốn đi đâu?”
“…”
“…” Diệp Đình kéo dù, hai người lắc lắc đi xuống dưới.
Hạ xuống bờ cát, hai chân Lăng Vi run rẩy, quỳ rạp xuống đất… cô không có hình tượng nằm chữ đại duwosi đất, Diệp Đình nhìn cô cười kéo cô lên: “Nhanh đứng lên, dưới đất rất lạnh.”
Lăng Vi không để ý được nhiều như vậy, hiện tại cô vừa choáng váng vừa hưng phấn… haha, cảm giác tuyệt mĩ mà kỳ quái.
Nói ra lời trong lòng thì cảnh sắc đẹp lắm, nhưng mà nhảy dù thật dọa người mà. Cảm giác bay trên trời thật sảng khoái, haha… thật đáng giá.
Diệp Đình đỡ cô lên trêu gọi: “Anh còn chưa nổ súng chân em đã run rồi hả?”
Lăng Vi nhấc chân đạp anh một cái: “Anh không run hả?”
“…” Diệp Đình cười cười: “Anh lớn lên ở trên máy bay, nhảy dù chỉ là chuyện bình thường, đã quen rồi.”
“Ừ…” thật vất vả… Lăng Vi ôm eo anh, trong lòng đau lòng… cô dịu dàng ôm anh, mặt dán vào lồng ngực anh, muốn cho anh một chút ấm áp.
Thật khó tưởng tượng… nhiều năm như vậy một mình anh làm sao mà trôi qua…
Diệp Đình ôm cô, cảm nhận sự dịu dàng của cô, cả trái tim ngất ngây…
“Nhanh thay quần áo đi bơi thôi.”
Diệp Đình thay đổi đồ bơi, Lăng Vi không thay. Nước biển tháng 10 khá lạnh, cô không muốn lạnh chết. Hai người nắm tay đi về phía bờ biển.
Bãi biển này rất sạch, nước rất xanh, người rất ít, nam nữ này nọ đang chơi đùa ở trên bờ cát.
“Em còn tưởng chỗ anh tới sẽ chẳng có người…”
Diệp Đình hiểu ý cô, nở nụ cười nói: “Thật ra anh thích nhiều người. Mặc dù có nguy hiểm nhưng chơi ở bờ biển, nếu không có người thì cực kì nhàm chán, căn bản chơi không vui.”
“Anh nói quá đúng.” Lăng Vi cười tươi rói: “Anh đi bơi đi, em đi chơi nước.” Anh lớn lên ở biển, đến biển chơi sao lại không bơi chứ.