Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Đình tựa như đứng trên con đường hào quang… Các cô gái hận không thể bước lên con đường màu vang kia của anh.
Anh đột nhiên nhúc nhích! Có người phụ nữ kêu lên: “Diệp tổng nhìn qua tôi! Trời ạ, tôi sắp chết…”
Nhưng một giây sau khi cô ta kinh hô, tầm mắt Diệp Đình lướt qua cô ta, nhìn cửa công ty.
Còn Diệp Đình, một khắc thấy Lăng Vi xuất hiện, vẻ mặt vốn cao ngạo lập tức ôn hòa… Anh ôn nhu cười lên, đi tới đưa tay ra…
“Diệp tổng đang nhìn ai?”
Tất cả mọi người đều dừng bước nhìn sau lưng.
Nhìn thấy Lăng Vi mặc áo sơ mi trắng, váy đen, cô mang giày cao gót bảy phân đi ra.
Áo sơ mi của cô bỏ vào váy, eo thon cực kỳ hoàn mỹ, vóc người cô cao, ngực lại đầy đặn khiến người khác ghen tỵ!
Ngũ quan Lăng Vi tinh xảo, ánh mắt trong suốt sáng ngời bị nắng chiều chiếu chói lọi.
Lúc cô thấy Diệp Đình, mày vốn nhăn lại trong nháy mắt dãn ra. Cô bước đi, nhàn nhạt cười.
Cô dưới nắng chiều, khí chất ôn uyển, khiến đàn ông ở đó đều nín thở, không có ai có thể hít không khí… Tất cả đàn ông đều nhìn say mê… sao trước kia không thấy cô ấy đẹp như vậy?
…
Quả nhiên, một người ở một thời khắc đặc biệt mới có thể phát ra tia sáng chói mắt nhất!
Diệp Đình vươn tay về phía cô, cô đi nhanh, vừa đưa tay vừa chạy tới anh, anh cưng chiều nhìn cô: “Coi chừng ngã…” Anh ôn nhu nhìn cô. Nắm tay cô, kéo cô vào trong ngực: “Ngày mai nghỉ, dẫn em đi một chỗ đẹp.”
Sau khi hai người rời đi, đột nhiên có người kinh hô: “Tôi biết tại sao Diệp tổng bỗng nhiên chuyển sang làm việc ở Laroe rồi! Chẳng lẽ… là vì… Lăng Vi ở đó?”
“Không thể nào! Diệp tổng có thân phận gì, đừng đùa được kkhông?”
“Vậy cô nói tại sao? Chẳng lẽ vì cô?”
…
Diệp Đình dẫn Lăng Vi tới một bãi đậu máy bay lớn.
Có một chiếc trực thăng đang bay lơ lửng.
Quạt trực thăng xoay tròn, tạo ra gió lớn!
“Đi, dẫn em đổi góc độ nhìn thế giới.” Diệp Đình nắm tay cô, đi tới trực thăng.
Trực thăng thoáng hạ xuống, hai người leo thang dây lên trực thăng.
Diệp Đình nhét máy chụp hình độ phân giải cao vào tay cô, quay đầu phân phó cơ trưởng Hoa cất cánh.
Trực thăng chậm rãi lên cao, cảm giác mất trong lực làm đầu óc Lăng Vi choáng váng, quạt trên đỉnh đầu xoay vòng, Lăng Vi rất muốn hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu?
Nhưng thấy anh hứng thú bừng bừng, thần thần bí bí, cô không hỏi ra.
Dù sao… Nơi anh chọn, nhất định chơi rất vui.
Trực thăng nhanh chóng bay lên không trung: “Mau nhìn bên dưới.” Diệp Đình chỉ chỉ cửa khoang, cửa không khóa, gió đêm vù vù thổi vào. Cuối hè đầu thu, gió đêm không quá nóng, mát lạnh thoải mái.
Lăng Vi nhìn xuống dưới, tòa nhà chọc trời trong thành phố cũng nhỏ đi mấy trăm lần…
Tòa nhà dưới nắng chiều phản xạ tia nắng, sáng chói rực rỡ như vàng.
Lăng Vi lập tức nhớ tới trong manga mình lúc trước có vẽ thành phố nhìn xuống từ trên cao, nhưng cô không vẽ ra ý cảnh này, vì không chính mắt nhìn thấy, cô vẽ bằng tưởng tượng.
“Em muốn chụp ảnh!” Cô nhìn chằm chằm phía dưới, từ từ cầm máy chụp hình lên.
Cảnh trí này thật khó gặp!
Mắt cô tỏa sáng lấp lánh, trong nháy mắt cảm thấy… tưởng tượng thế nào cũng không bằng tận mắt nhìn thấy!
Cô cầm máy chụp hình, “rắc rắc rắc” biến hóa góc độ, chụp mười mấy tấm.
Trong gió đêm, tóc cô bị gió thổi cuốn lên như một yêu tinh nhảy múa trong gió.
Diệp Đình sợ cô không giữ thăng bằng được, hai tay luôn giữ eo cô.