Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi đáp lại: “Không phải anh ta là bạn của Diệp Đình sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao cơ? Không biết á… anh ta nói anh ta là bạn của chị, hỏi xem 11 được nghỉ có hoạt động gì không.”
“Tình huống gì?” Lăng Vi nghĩ nghĩ, Vinh Tứ sao vậy? Sao lại gọi cho tiểu Hi?
Lăng Vi vội vàng hỏi kĩ: “Sao em và anh ta quen nhau?”
“Không biết… em cũng không biết anh ta. Chỉ vừa quen thôi. Ôi chao, sắp nghỉ rồi, bữa trưa này cùng ăn bánh đâu không ạ? Em tìm được một quán cực kì ngon, lát nữa em tới tìm chị.”
“…” Lăng Vi buồn muốn chết, bà cô này ngoại trừ ăn thì chẳng quan tâm điều gì.
Từ sau khi về nước, Lý Thiên Mặc, Hạ Tiểu Hi và Lăng Vi ba người ngày ngày dính một chỗ với nhau, nháy mắt Diệp Đình cảm giác địa vị của mình bị dao động. Trước kia buổi trưa Lăng Vi đều ăn cơm cùng anh, hiện tại cả ngày chẳng thấy người đâu.
Nghỉ trưa, Hạ Tiểu Hi đến tìm Lăng Vi, vừa mới đến lầu sảnh, đột nhiên phát hiện người quen. Cô vừa thấy, đúng là… Hứa Tử Huân. Trời ạ. Tiện nam này, anh ta tới đây làm gì vậy?
Tòa cao ốc của Laroe, phải có thẻ mới được vào, sao Hứa Tử Huân vào đây được?
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta, đồ tra nam bắt cá hai tay. Thấy anh ta liền ghê tởm.
Lúc này trong tay Hạ Tiểu Hi đang cầm bó hoa tử sắc rất to, tác phong nhanh nhẹn đứng bên cạnh quầy lễ tân như đang chờ người nào đó.
“Anh ta tìm tiểu Vi sao?” Hạ Tiểu Hi nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Hi, thầm nghĩ vậy, tiểu Vi nhất định sẽ không muốn gặp Hạ Tiểu Hi.
Cô cũng không muốn bạn tốt của mình khó chịu. Cho dù một chút cũng không muốn.
Hạ Tiểu Hi khẩn trương gọi điện thoại cho Lăng Vi: “Nhanh nghe máy, nhanh nghe máy đi…”
Nhưng mà không trùng hợp…
Đúng lúc này… Lăng Vi bước ra khỏi thang máy…
Hứa Tử Huân nhìn thấy Lăng Vi, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Tiểu Vi!” gương mặt anh ta lập tức nở nụ cười sáng lạn, chói mắt như ánh mặt trời.
Mặt mày hớn hở đi về phía Lăng Vi.
“Tiểu Vi… chúng ta lại gặp mặt rồi… Hiện tại anh cũng đi làm ở Lanroe, sau này chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày rồi.”
Lăng Vi nhìn anh ta, suýt chút nữa thì buồn nôn.
Hứa Tử Huân mặc tây trang thẳng thớm, tóc chải ngược nhìn rất đẹp trai, vốn gương mặt đã trẻ con, vì ăn mặc như vậy mà nhìn thành thục quyến rũ hơn nhiều.
Vóc người anh ta cao ráo, dáng người cao to, càm bó tử vi nhìn rất nho nhã.
Nếu không phải trước kia làm chuyện ghê tởm như vậy với cô, thậm chí cô còn đánh giá anh ta là nhân tài đấy.
Lăng Vi chịu đựng ghê tởm đi vòng qua người anh ta.
Không chỉ không nói chuyện mà ngay cẩ nhìn cũng chẳng thèm, cô đi về phía Hạ Tiểu Hi nắm tay cô ấy: “Chẳng muốn ăn cơm, ngán.”
Hạ Tiểu Hi cười hì hì: “Em mua chi chị ly nước ô mai khai vị vậy.”
“Được, vẫn là Hi bảo bối tốt nhất.” Hai người cùng đi tìm Lý Thiên Mặc.
Biểu tình trên gương mặt Hứa Tử Huân khá phức tạp.
Phía sau có người nghị luận: “Người đàn ông này là ai vậy? Nhìn trắng trẻo, đẹp trai mà tới làm nhân viên sao? Sao trước kia chưa nhìn thấy? Tin tức của bộ phận kinh doanh… vừa tới làm quản lý rồi, không phải anh ta đấy chứ?”
“Không biết được, chắc là vậy. Cậu nghĩ xem, thông báo tuyển dụng vừa ra, đột nhiên quản lý tới, nhất định là đúng rồi.”
“Ai nhỉ? Anh ta ôm hoa làm gì? Muốn tặng cho ai vậy?”
“Dù sao cũng không phải tặng cho cậu… cậu chú ý làm gì…”
“Ấy, sao cậu biết anh ta không phải tặng cho tôi, chờ tôi làm quen với anh ta, không khéo soái ca liền là của tôi đấy.”
“Haha. Dung Cẩm à, nếu cậu muốn theo đuổi người ta thì điều tra gốc gác nhà người ta đi. Nhỡ may là thư sinh tốt mã thì sau này còn không phải nuôi thêm anh ta hay sao?”