Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tang Tử Thần hoàn toàn điên rồi, cô ta không biết gì, ôm chặt người đàn ông uốn lượn.
Vóc người cô ta bốc lửa, ánh mắt mông lung, cực kỳ dụ người khác phạm tội.
“Mau mau mau —— mau chụp hình!” Các ký giả rối rít chụp hình.
Muốn chụp hình độc nhất lên trang bìa!
Tuy danh tiếng Tang Tử Thần không quá nổi, nhưng nơi này chính là biệt thự Phó tổng ô tô Hào Nhuệ! Đột nhiên có ký giả hỏi: “Vương tổng đâu?” “Không biết! Đi tìm xem!”
Sau đó có một nhóm ký giả chụp hình Tang Tử Thần, một nhóm ký giả khác đi chụp hình Vương Vinh Phát.
Các ký giả cầm máy chụp hình, liên tục chụp Tang Tử Thần.
Lăng Vi mắt lạnh nhìn náo nhiệt bên trong, Tang Tử Thần đã hoàn toàn mất không chế, lượng thuốc lần này rất lớn.
Vốn thề phải chỉnh chết Lăng Vi, lại không ngờ hại mình nếm đau khổ!
Nếu bây giờ cô ta tỉnh táo, nhất định sẽ hối hận vì uống ly rượu kia… Nhưng lúc ấy Lăng Vi ép cô ta uống, cô ta căn bản không tránh được!
Đáng đời!
Cô ta sai rồi, cô ta không nghĩ tới Lăng Vi lại bắt cô ta uống rượu, cũng không nghĩ tới nhiều người đều đứng về phía Lăng Vi!
Lăng Vi làm bộ khom người, trán đầy mồ hôi hột.
Bảo vệ thấy nhiều ký giả xông vào biệt thự, lập tức sợ choáng váng, nhưng ông chủ Vương đích thân ra lệnh mở cửa, anh ta cũng không quản được nhiều như vậy.
Lúc này vẫn nhanh chóng đưa người đi bệnh viện, tránh cho xảy ra án mạng…
Bảo vệ đỡ cô ra bãi đỗ xe ngoài biệt thự, vừa muốn đi lái xe, Lăng Vi nhanh mắt phát hiện… chiếc “Damai 8” của Diệp Đình đậu cách đó không xa!
Chiếc xe của anh quá chói mắt. Trong mấy chục chiếc xe, nó thu hút ánh mắt nhất.
“Tiên sinh, cảm ơn anh… Anh thấy chiếc xe Damai 8 kia không? Đó là xe chồng tôi. Xin anh đỡ tôi đến đó.”
Bảo vệ như được đại xá!
Vừa nghe nói có người quen, trong nháy mắt không còn áp lực nữa!
“Được, xin cô chịu đựng thêm một lát!” Bảo vệ đỡ cô tới chiếc xe Damai 8 kia.
Vừa đi tới trước xe, liền nghe tiếng mở cửa xe…
Sau đó, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, nhanh chân đi tới anh ta.
Bảo vệ trong nháy mắt yên tâm, thật sự quen biết, nếu không sẽ không mở cửa.
“Cô ấy sao thế?” Giọng điệu người đàn ông rất khẩn trương.
Bảo vệ lập tức đáp: “Cô gái này đau bụng, hình như là viêm ruột thừa cấp tính, anh mau đưa cô ấy đi bệnh viện đi. Bệnh này không thể chậm trễ!”
Diệp Đình liền ôm ngang Lăng Vi. Ôm cô lên xe, cho xe chạy, chiếc xe chạy đi như bão táp.
Chạy được một đoạn đường, Lăng Vi không giả bộ đau bụng nữa, cô lau trán trên mồ hôi, thoải mái cười lớn.
Diệp Đình nhếch môi nhìn cô cười, một tay vịn tay lái, một tay xoa tóc cô.
“Đúng là em đang diễn… Nếu không phải anh phải lái xe, anh tuyệt đối sẽ vỗ tay cho em.”
Lăng Vi kiêu ngạo cười nói: “Ha… Diễn xuất ai không biết?! Trong sảnh tiệc nhiều minh tinh như vậy, không có ai diễn tốt hơn em!” Hừ! Cô hất cằm: “Điện ảnh thế giới thiếu em một tượng vàng Oscar!”
Diệp Đình cười sảng khoái, trìu mếm đưa tay nhéo mặt cô.
Lăng Vi đột nhiên hỏi anh: “Kịch hay không?”