Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bình thường Tang Tử Thần ăn mặc rất lớn mật, nơi có thể lộ tuyệt đối sẽ không che kín. Nếu không phải hôm qua Vương Hồng Đạt để lại dấu hôn trên người cô ta thì cô ta mới không mặc kín đáo như vậy.
Tang Tử Thần không để ý cô ta, tiện tay cầm ly sâm banh uống một ngụm.
Lúc này có mấy người đàn bà đi tới, lúc đi qua người cô ta đột nhiên bĩu môi cười đầy ý bị sâu xa.
“Haiz, Tang Tử Thần, bộ lễ phục này của cô là của nhãn hiệu nào vậy?”
Người đàn bà nói chuyện là người nổi tiếng, là người đảm nhận vai nữa chính mà cô ta cũng muốn.
“Ôi.. chị Băng Thần, nếu chị không nói em còn không phát hiện… Tang Tử Thần mặt lễ phục này là hàng mô phỏng sao?”
Thẩm Băng Thần che miệng cười: “Không biết được.. nhưng mà nhìn nhà thiết kế khéo như vậy… chậc chậc…”
Cô ta vừa nói xong, mọi người đều đưa mắt nhìn Tang Tử Thần.
Tang Tử Thần xấu hổ cười, lâu rồi cô ta không đi diễn thì làm gì có tiền.
Tang Tử Thần buồn bực uống rượu giải sầu, trong lòng khẩn trương ngóng trông Lăng Vi tới. Nếu Vương Vinh Phát thu phục được Lăng Vi nói không chừng cô ta có thể làm nữ chính.
Hôm nay những người tới đây đều là minh tinh trong làng giải trí, cầm thương mang côn nói cô ta keo kiệt.
Bộ phim kia phần lớn đều là Vương Vinh Phát đầu tư.
Hừ. Thu phục đàn ông, cô ta biết cách.
Tang Tử Thần làm bộ như không nghe hiểu, rót một ly rượu cười lạnh với Thẩm Băng Thần…
“Hôm nay tôi mà bắt được Lăng Vi thì sau này đi mà xách giày cho tôi.”
8h, mắt thấy bữa tiệc sắp bắt đầu mà Lăng Vi chưa tới.
Trong lòng bàn tay Tang Tử Thần đều là mồ hôi, Vương Vinh Phát rũ tóc che băng gạc trên trán, ánh mắt nham hiểm lườm cô ta: “Không dám, bữa tiệc tối nay bắt đầu rồi, người đâu?”
Tang Tử Thần vội vàng nói: “Tôi đã hẹn cô ta, đàn bà mà… muộn là bình thường. Nóng vội không ăn hết đậu hủ hóng. Anh Phát à…anh đừng vội, em gái bảo đảm sẽ làm việc này thật xinh đẹp… anh cứ ngồi xem trò hay là được rồi.”
Vương Vinh Phát nghiêm mặt đi chiêu đãi khách khứa.
Tang Tử Thần trốn trong góc gọi điện thoại cho Tang Du.
Tang Du khẩn trương chạy tới biệt thự.
Thật ra Lăng Vi có tới tham gia hay không trong lòng cô ta không hề có chút niềm tin.
Đột nhiên Tang Du ảo não, chuyện này cô ta làm quá u mê.
Lăng Vi không phải tên ngốc… cô ta nói là bạn đại học kết hôn, Lăng Vi chỉ cần tùy tiện tìm một bạn học hỏi một chút căn bản chẳng có bạn đại học nào kết hon.
Tang Du cào tóc, chỉ cảm thấy mình không khác gì tên ngốc.
8h30, bữa tiệc bắt đầu một lúc mà Lăng Vi còn chưa tới.
Hai người trốn ở bồn hoa bên cạnh không dám xuất hiện.
Gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng đứng ngồi khó khăn.
Bọn họ sợ Vương Vinh Phát tìm tới lại lo lắng nhìn điện thoại.
Tích, ích… đột nhiên điện thoại của Lăng Vi vang lên: “Alo, xin chào, tôi là Lăng Vi.”
“alo… Trưởng phòng, tôi là Tang Du…” trên trán Tang Du đều là mồ hôi, cô ta gắt gao nắm chặt di động, run rẩ nói: “Trưởng phòng… tới cứu tôi với. Hiện tại tôi bị người ta uy hiếp… có nguy hiểm tới tính mạng.”
Ở đầu đây bên kia Lăng Vi im lặng một hồi mới cười hỏi: “Không phải cô đang tham gia bữa tiệc của ông chủ Vương sao? Sao lại có nguy hiểm đến tính mạng?”
Tang Du chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Lăng Vi biết mình tham gia bữa tiệc? Còn biết là bữa tiệc của Vương tổng?