Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không biết do nhạc bài hát này quá hay, hay là do ca từ quá sâu sắc, mà mọi người đều bật khóc.
Hai người rời khỏi, kiếm chỗ ăn cơm. Không khí của quán thịt nướng thoải mái hơn, vợ ông chủ rất hào phòng, đem ra hai thùng bia để bên cạnh họ: “Uống bao nhiêu thì cứ tự lấy.”
Giang Quân khui hai chai, đưa cho Lăng Vi. Nghĩ lại thì vẫn nên giải thích chuyện lúc nãy một chút.
Anh cười ngượng ngùng: “Nghĩ lại có chút buồn cười, có gái lúc nãy, anh vốn dĩ không quen biết.”
Lăng Vi gật gật đầu, cô có thể đoán ra.
Giang Quân nhìn cô cười: “Anh có một đồng nghiệp, là Trương béo, em đã gặp rồi đó!”
“Em vẫn còn nhớ.” Lăng Vi gật đầu nói.
Giang Quân mân mê cái ly nói: “Chính là anh ta, không biết có phải già rồi rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã giới thiệu bạn gái cho anh.”
Anh lại nói: “Cũng không biết anh ta quen được mấy cô phóng viên này ở đâu, lại tự tiện giới thiệu cho anh. Nhưng mà, anh trước giờ không đồng ý. Trương béo liền giả vờ mời anh ăn cơm, kết quả không tới, mà cô gái kia lại tới.”
Anh nhìn Lăng Vi lại nói: “Anh tưởng anh ta lạc đường, còn cố ý gọi cho anh ta. Kết quả, anh ta nói với anh, đây là anh ta cố ý sắp xếp cho anh xem mắt.”
Anh uống một hơi: “Anh nghĩ, nếu như đã đến rồi thì thôi vậy. Cũng không nên để phụ nữ bị mất mặt. Cũng nên ăn cơm trước đã, ăn xong sẽ nói với Trương béo, anh và cô ta không hợp, nên thôi bỏ đi.”
Lăng Vi cười nói: “Cho nên, anh đi ăn với cô ta.”
“Đúng vậy. Anh ở lại ăn với cô ta một bữa cơm. Nhưng mà điều hối hận nhất của cuộc đời anh chính là cùng ăn với cô ta.”
Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh: “Sao lại nghiêm trong vậy chứ?”
Giang Quân cau mày nhìn Lăng Vi: “Em không biết người này có bao nhiêu ưu điểm đâu.. Mặc dù đối tượng xem mắt như anh vậy là có chút không thoả đáng, nhưng mà…ha ha!” Anh bực bội lắc đầu.
Lăng Vi giục anh: “Anh có thể nói với em. Chúng ta là anh em với nhau mà.”
Giang Quân cười nói: “Người phụ nữ này, phải nói sao ta, rất thực dụng. Vừa mở miệng là hỏi anh 1 tháng làm được bao nhiêu, có nhà có xe không. Anh vừa nói tiền lương anh không nhiều, còn mỗi tháng trợ cấp cho những đứa trẻ ở vùng núi. Cô ta liền trở mặt, gọi cho Trương béo, ở nhà hàng, còn lớn tiếng mắng chửi anh ta, nói Trương béo lừa cô ta! Trương béo nói với cô ta là anh ta không có lừa cô ta. Giang Quân rõ ràng có nhà có xe, anh sống trong biệt thự chạy xe thể thao. Chẳng lẽ anh không nói cho cô ta biết sao?”
Giang Quân nhìn thấy Lăng Vi cười, anh cũng cười theo: “Anh trước đây cùng với một người bạn đầu tư, thua lỗ không ít. Nhưng vẫn chưa đến nỗi trắng tay, lương của anh cũng thật sự không cao, cũng luôn trợ giúp cho những đứa trẻ ở miền núi. Là cô ta chê anh không có tiền, anh cũng không còn cách nào khác.”
Lăng Vi lắc đầu cười, không ngờ người nghiêm túc như anh Quân cũng biết chọc ghẹo người khác như vậy.
Đám người của A lợi đi theo bảo vệ Lăng Vi nói: “Phu nhân ban ngày mà lại uống rượu nhiều như vậy với người đàn ông khác, có cần báo cáo lại với anh Đình không?”